Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2876: Viện binh dị tộc đến, phân tán chạy trốn (2)

Không biết vì lý do gì mà ông lão áo bào vàng nghe được thanh âm này, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác thân thiết. Nhịn không được làm theo lời đối phương nói, buông xuống Trọng thuỷ lôi châu trong tay.

Thần thông của “Tố nữ thiên âm” là Liễu nhiễu. Người tu tiên hoặc yêu thú nghe được thanh âm này, sẽ sinh ra cảm giác thân thiết, sau đó ngoan ngoãn thuận theo yêu cầu của Uông Như Yên. Nhưng thần thông này có yêu cầu rất cao với thần thức, thần thức hiện tại của Uông Như Yên không thể thi triển. Cũng may thần thức của bọn họ có thể cộng gộp.

Vẻ mặt ông lão áo bào vàng hoảng hốt, hai mắt mông lung, giống như đang mơ ngủ vậy.

Bảy đạo bạch quang như ẩn như hiện bay vụt đến, dễ dàng xuyên qua phòng ngự của ông lão áo bào vàng, xuyên thủng mi tâm hắn.

Một cái Nguyên Anh nhỏ xíu tay ôm quạt lá cọ từ thi thể bay ra. Nguyên Anh vừa rời thể, đỉnh đầu chợt tạo nên từng trận gợn sóng. Một tròng mắt kim quang lập loè chợt hiện lên, chính là Định linh châu.

Kim quang chợt loé, một mảng sáng mờ màu vàng hạ xuống, che kín Nguyên Anh nhỏ xíu, định trụ nó.

“Đạo hữu tha mạng, là sư phụ của ta tính đầu nhập vào dị tộc. Ta chỉ là bất đắc dĩ mà thôi! Ta biết một động phủ của cổ tu sĩ, nghe nói là động phủ toạ hoá của Luyện hư tu sĩ. Ta nguyện ý dẫn các ngươi đi tìm bảo. Ta còn biết một chút tình huống của dị tộc, ta nguyện ý… Không, ta nguyện ý nhận hai vị làm chủ, lên núi đao xuống biển lửa quyết không chối từ.”

Nguyên Anh nhỏ xíu mở miệng cầu xin tha thứ, cùng khi nãy tựa như hai người khác nhau.

Một tấm phù triện lam quang lập loè từ trên trời giáng xuống, dán trên người Nguyên Anh nhỏ xíu.

Thần sắc Nguyên Anh nhỏ xíu uể oải xuống, không còn sức sống.

Một tay Vương Trường Sinh chụp về hướng hư không, Trọng thuỷ lôi châu bay về phía hắn, rồi rơi đến trên tay hắn.

Bọn họ thu hồi tài vật của kẻ địch, nhôt Nguyên Anh nhỏ xíu vào một hộp ngọc màu xanh, sau đó dọc theo đường cũ trở về.

Bọn họ vừa bay được vạn dặm, một đạo độn quang nghênh diện bay tới, một đạo độn quang kim sắc cũng theo sát phía sau.

“Mau chạy! Viện binh của dị tộc đến rồi.”

Thanh âm thất kinh của Thái Vân Phong chợt vang lên, trong giọng nói có chút suy yếu.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên biến sắc, viện binh dị tộc tới nhanh như vậy?

Thần thức Vương Trường Sinh cảm ứng được khí tức của ba tu sĩ Luyện hư kỳ. Trong đó một người là Thái Vân Phong, hai vị Luyện hư kỳ còn lại có khí tức vô cùng mạnh mẽ. Ngoài ra còn có bảy vị Hoá thần tu sĩ.

Lực lượng cách xa quá lớn, bọn họ căn bản không phải là đối thủ.

Vương Trường Sinh hơi chần chừ, tay phải vừa lật. Một viên Trọng thuỷ lôi châu xuất hiện trên tay hắn. Hắn tính giúp Thái Vân Phong một tay, nếu không Thái Vân Phong chỉ có thể chết không nghi ngờ.

Cổ tay hắn nhẹ nhàng nhoáng lên, Trọng thuỷ lôi châu bắn ra. Sau một cái mơ hồ thì biến mất không thấy.

Một phi toa có kim quang lưu chuyển không ngừng rất nhanh xẹt qua phía trời cao, bên trên là bảy nam ba nữ. Cầm đầu là một gã Thú nhân tộc đầu trâu thân người. Một khối khô lâu cao lớn màu trắng đứng ở một bên, chúng ta đều là Luyện hư kỳ.

Hư không phía trước tạo nên một trận gợn sóng, một viên châu lam quang lập loè chợt xuất hiện. Bên ngoài viên châu có vô số hồ quang màu lam đang nhảy múa.

“Không tốt, Trọng thuỷ lôi châu, mau tránh đi.”

Sắc mặt Thú nhân tộc đại biến, bấm niệm pháp quyết. Phi toa màu vàng lấy tốc độ nhanh nhất bay trở về.

Oành đùng đùng!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Một vòng kiêu dương thật lớn màu lam chợt xuất hiện trên mặt biển, bao phủ phạm vi mấy trăm dặm, che kín đám người dị tộc.

Mặc kệ như thế nào, đều là Nhân tộc, đều xuất thân từ Trấn Hải cung. Vương Trường Sinh chỉ có thể giúp một phần lực, về phần có thể thoát thân hay không, chỉ có thể xem vận khí của Thái Vân Phong.

Mặt Thái Vân Phong không còn chút máu, nơi ngực có một vết cào khủng bố, cánh tay trái không cánh mà bay.

“Thái sư thúc, mau chạy.”

Toàn thân Vương Trường Sinh và Uông Như Yên sáng lên một trận lam quang loá mắt. Chính là Thiên nguyệt độn quang.

Hai người hoá thành một đạo cầu vồng màu lam phá không mà đi, tốc độ cực nhanh.

Thái Vân Phong bấm niệm pháp quyết, lam quang bên ngoài thân đại phóng. Hoá thành một đạo cầu vồng màu lam, bay về hướng khác, tốc độ cực nhanh.

Không qua bao lâu, kiêu dương màu lam tản đi, hiện ra một phi toa màu vàng linh quang ảm đạm. Mặt ngoài có nhiều vết rách thật nhỏ.

Một đạo màn hình màu trắng che kín bọn họ, trên tay Cốt tộc nắm một mặt pháp bàn bạch quang lập loè. Mặt ngoài phá bàn xuất hiện mấy đạo vết rách thật nhỏ, uy lực của Trọng thuỷ lôi châu thật không thể khinh thường. Nếu không phải bọn họ phản ứng mau, chỉ sợ sẽ có thương vong.

Người không có thương vong, nhưng phi toa màu vàng bị hao tổn. Đây cũng không phải là chuyện gì tốt.

Thần sắc Thú nhân tộc âm lãnh, tiếp không kịp bỏ không xuống, lần này bọn họ ăn không ít mệt.

“Ngưu Hống, các ngươi truy kích hai người này. Tuyệt đối không thể để cho bọn họ đào tẩu.”

Thú nhân tộc phân phó.

“Vâng, Thất thúc.”

Một gã Thú nhân tộc dáng người khôi ngô lên tiếng đáp ứng, dẫn theo sáu đồng bạn truy kích Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Hai gã dị tộc Luyện hư kỳ truy kích Thái Vân Phong. Đoàn người rất nhanh biến mất ở phía chân trời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận