Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4477: So đấu thân thể (2)

Một cầu vồng màu đỏ bay vút đến, đánh lên cây chùy khổng lồ màu đỏ, theo một tiếng vang lớn, cây chùy khổng lồ màu đỏ chia năm xẻ bảy, đại hán áo đỏ đánh ra một quyền, va chạm với cầu vồng màu đỏ, cầu vồng màu đỏ bay ngược đi, truyền ra một tiếng vang trầm, hiện ra một thanh phi kiếm lóe ra ánh sáng màu đỏ.

Một đợt tiếng xé gió chói tai vang lên, hơn một ngàn con giao long màu vàng hình thể thật lớn lao tới.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm, sau đó đại hán áo bào đỏ bị hơn một ngàn con giao long màu vàng xé nát, tan thành phấn.

Vương Nhất Đao, Vương Hoa Duyệt cùng Vương Quý Diệp từ nơi xa bay tới, đáp ở chân núi, bọn họ vẻ mặt lạnh lùng, con cháu Vương gia cùng đệ tử Trấn Hải cung cũng ùn ùn chạy tới, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Bọn họ bảo vệ đường lên núi, ngăn cản dị tộc khác lên núi.

Nhân số dị tộc là gấp hơn hai lần bọn họ, đám người Vương Nhất Đao cũng không sợ.

Vương Quý Diệp lấy ra một tấm Thiên Cương Thần Lôi Phù, Vương Hoa Duyệt cùng Vương Tông Vân cũng lấy ra một tấm phù triện bậc bảy, một bộ tư thế muốn lấy ra phù triện bậc bảy bất cứ lúc nào, cùng lắm thì cá chết lưới rách.

Ô Lan thấy một màn này, nhíu chặt lông mày lá liễu, nếu là liều mạng, cho dù bọn họ có thể tiêu diệt tu sĩ Nhân tộc, cũng sẽ tổn thất thê thảm nặng nề.

Lúc này, Thiết Kiêu và Thần Lỗi đã lao vào trong sương mù màu xanh, Vương Viên và Vương Thanh Bạch còn ở phía sau.

“Trước thủ ở chỗ này, lão tổ tông bọn họ còn ở bên ngoài.”

Ô Lan đề nghị.

Tu sĩ Luyện Hư khác nhìn nhau, chưa mở miệng, xem như ngầm thừa nhận việc này.

Chỉ xem ai có thể nắm giữ đầu mối then chốt khống chế, kẻ đó chính là người thắng.

Vương Viên và Vương Thanh Bạch lao vào trong sương mù màu xanh, một quảng trường đá thật lớn xuất hiện ở trước mặt bọn họ, trên quảng trường tọa lạc một tòa cung điện màu lam cao hơn mười trượng, trên bảng hiệu viết ba chữ to màu vàng “Tứ Hải điện”.

Thiết Kiêu và Thần Lỗi sải bước đi về phía Tứ Hải điện, trên trời đánh xuống từng tia sét màu bạc thô to, hướng thẳng đến bọn họ, tốc độ của bọn họ cũng không nhanh.

Vương Thanh Bạch và Vương Viên đi về phía quảng trường đá, bọn họ vừa xuất hiện ở quảng trường đá, trên trời liền truyền đến một đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, mấy chục tia sét màu bạc thô to bổ xuống, hướng thẳng đến Vương Thanh Bạch cùng Vương Viên.

Ngoài thân Vương Thanh Bạch trào ra vô số hàn khí màu trắng, một bộ chiến giáp màu trắng dày đặc trống rỗng hiện lên, bảo vệ toàn thân, tia sét màu bạc bổ trúng chiến giáp màu trắng, mặt ngoài chiến giáp màu trắng xuất hiện một ít vết nứt, nhưng rất nhanh, trong vết nứt trào ra một mảng lớn hàn khí màu trắng, vết nứt liền khép lại.

Vương Viên trúng mười mấy tia sét màu bạc, cũng như không có việc gì, sải bước đi về phía Thiết Kiêu cùng Thần Lỗi.

Quảng trường đá cũng có trọng lực cấm chế, uy lực càng mạnh hơn, nhưng Vương Viên cùng Vương Thanh Bạch chịu ảnh hưởng rất nhỏ.

Không qua bao lâu, bọn họ đã đuổi kịp Thiết Kiêu cùng Thần Lỗi.

Thiết Kiêu và Thần Lỗi cả kinh biến sắc, bọn họ không ngờ Vương Thanh Bạch và Vương Viên nhanh như vậy đã đuổi kịp.

Nắm tay phải Vương Viên trào ra vô số hồ quang màu lam, đánh về phía Thiết Kiêu, tay phải Vương Thanh Bạch hóa thành long trảo màu trắng, chụp về phía Thần Lỗi.

Hai người vội vàng ra tay ngăn cản, hai tiếng vang trầm cất lên, hai người lùi lại mấy bước, ngoài thân máu tươi đầm đìa.

Thân ở trọng lực từ trường, pháp bảo lấy ra liền rơi trên mặt đất, trên trời còn có thể đánh xuống lôi điện lực, bọn họ chỉ có thể so đấu lực lượng thân thể. Thân thể Thiết Kiêu cùng Thần Lỗi so ra kém Vương Viên cùng Vương Thanh Bạch, không qua bao lâu, bọn họ đã bị Vương Viên cùng Vương Thanh Bạch giết chết.

Vương Viên cùng Vương Thanh Bạch tới gần Tứ Hải điện mười trượng, hai tia sét màu vàng thô to đánh xuống, rơi ở trên thân bọn họ, bọn họ cảm giác thân thể hơi tê dại, đau đớn khó chịu nổi.

Bọn họ nhịn đau đớn kịch liệt, tiếp tục tiến lên, sau khi trúng mấy chục tia sét màu vàng, bọn họ tới cửa Tứ Hải điện, tia sét màu vàng biến mất.

Bọn họ đều tung ra một quyền, cửa Tứ Hải điện chia năm xẻ bảy, một tòa đại điện rộng rãi sáng ngời chiếu vào mi mắt.

Hai bên trái phải đại điện đều có một thông đạo đá, trên vách đá đại điện khắc tranh tường hàng yêu phục ma, không có gì đặc biệt.

Vương Viên đi vào, ở trong đại điện đi một vòng, chưa phát hiện cái gì khác thường, Vương Thanh Bạch lúc này mới đi vào theo.

Hai người đi về phía thông đạo đá bên tay trái, không qua bao lâu đã đến cuối, ba gian phòng đá xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Trong gian phòng đá thứ nhất chỉ có hai tấm bồ đoàn màu xanh, không có vật gì khác nữa, gian phòng đá thứ hai có một cái ao, bên trong là Thiên Hồn Chân Thủy, sinh trưởng năm đóa Thiên Hồn U Liên, đều có hơn bốn vạn năm tuổi.

Cái ao trên không ngưng tụ một ít màu đen chất lỏng, đúng vậy Thiên Hồn Chân Thủy.

Vương Thanh Bạch thật cẩn thận đào ra năm đóa Thiên Hồn U Liên, đựng vào trong năm cái hộp ngọc, cũng thu đi Thiên Hồn Chân Thủy.

Mở ra gian phòng đá thứ ba, bên trong là vài cái rương lớn màu xanh, trong rương bày một ít tài liệu luyện khí, da thú, linh thạch vân vân, còn có mấy trăm cái ngọc giản.

Thỏ khôn có ba hang, thế lực lớn đều sẽ tìm chỗ giấu đi một ít tài vật, nhỡ đâu một ngày nào gặp đại nạn, bằng vào những tài vật này còn có thể nuôi dưỡng ra một ít cao thủ, có hi vọng Đông Sơn tái khởi, Vương gia cũng không ngoại lệ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận