Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4687: Cửu Âm Chướng Phong (1)

Mảng hải vực xanh thẳm nào đó, gió biển thổi từng cơn, vạn dặm trời quang.

Một dải cầu vồng màu máu xuất hiện ở phía chân trời xa xa, không qua bao lâu, cầu vồng màu máu xuất hiện ở trên không một hòn đảo hoang phạm vi trăm dặm, rõ ràng là một con thuyền bay lóe ra hào quang màu máu.

Huyết Đao Chân Quân và Sở Phượng đứng ở bên trên, Huyết Đao Chân Quân sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy nét sợ hãi.

Hải ngoại quá nhiều yêu thú bậc bảy, trước đó không lâu, bọn họ lại lọt vào yêu thú bậc bảy tập kích, phân thân của Huyết Đao Chân Quân bị yêu thú bậc bảy giết chết.

Con thuyền bay màu máu chậm rãi đáp ở chân núi một ngọn núi cao ngất trong mây, chân núi có một cái hang lớn mấy trượng.

“Lấy tu vi của ngươi bây giờ muốn băng qua hải vực vẫn là rất khó khăn, nếu ta khôi phục tu vi, chúng ta liên thủ băng qua hải vực vẫn là có nắm chắc khá lớn.”

Sở Phượng đề nghị.

“Để nói sau đi!”

Huyết Đao Chân Quân hàm hồ nói, thu hồi con thuyền bay màu máu, sải bước đi về phía hang núi. Sở Phượng nhíu chặt lông mày lá liễu, chưa nói cái gì nữa, đi lên theo.

---

Càn Nguyên đại lục, Đãng Nguyệt Chi Mộ.

Một mảng đầm lầy, một làn chướng khí màu tím lơ lửng ở giữa không trung, mơ hồ truyền đến một đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, từng tia sét màu bạc thô to đánh xuống, chướng khí màu tím kịch liệt quay cuồng, tán loạn hơn phân nửa.

Một tiếng sét vang lên, một cột sét màu bạc thô to từ trên cao đánh xuống, cực kỳ bắt mắt.

Ở sâu trong đầm lầy, một con cóc toàn thân màu đen ngã ở trên mặt đất, thân thể cháy đen, trên đầu có một vết thương khủng bố, không nhúc nhích.

Sáu người bọn Vương Mạnh Bân đứng ở một bên, vẻ mặt khác nhau.

Nhiều chủng tộc khai chiến, vì tránh chiến sự, tốc độ đi đường của bọn họ cũng không nhanh, nhiều lần thay đổi phương hướng.

Lúc đi ngang qua tiểu tộc nào đó, Vương Mạnh Bân tìm một lý do, tách ra với đám người Phong Nguyên tiên tử.

Bọn họ trước tìm một chỗ phường thị, Vương Mạnh Bân tiềm tu sáu mươi năm, tu luyện thần thông của Hợp Thể kỳ, sau đó tốn hơn mười năm thời gian, lúc này mới chạy tới Đãng Nguyệt Chi Mộ, chính thức bắt đầu tầm bảo.

“Cuối cùng đã giải quyết. Lôi pháp của Mạnh Bân lão tổ lực phá hoại quá mạnh rồi, yêu thú bậc bảy cũng không phải đối thủ.”

Vương Anh Kiệt cười tán dương.

Yêu thú bậc bảy của Đãng Nguyệt Chi Mộ, đây là con yêu thú bậc bảy thứ ba bọn họ gặp được.

...

Trên tay Vương Mạnh Bân có nhiều món trung phẩm thông thiên linh bảo, đặc biệt Ngũ Lôi Kích.

Nếu không cần thiết, bọn họ không muốn tử chiến với yêu thú bậc bảy, dù sao năm người bọn Vương Anh Kiệt tu vi không cao, xảy ra chiến đấu Vương Mạnh Bân không chiếu cố được bọn họ, nếu có thể tránh đi, thì cố gắng tránh đi.

Hai con yêu thú bậc bảy trước đều tránh được, đi vòng một đoạn đường dài, con Mặc Vân Cáp bậc bảy này không có cách nào tránh được, chỉ có thể trừ bỏ.

Nếu không phải Vương Mạnh Bân tiến vào Hợp Thể kỳ, bọn họ căn bản không có cách nào tới nơi này, ba con yêu thú bậc bảy kia đã đủ bọn họ lĩnh đủ.

“Cẩn thận một chút tương đối tốt hơn, nơi này so với Vẫn Linh Khư càng thêm nguy hiểm.”

Vương Mạnh Bân sắc mặt ngưng trọng, trừ yêu thú bậc bảy, cấm chế cũng không thiếu.

Bạch Ngọc Kỳ thu hồi xác con cóc màu đen, đoàn người bay lên trời, hướng về phía trước bay đi. Mấy trăm con rối ong mật bao quanh bọn họ, cũng là cảnh báo.

Dọc đường tới đây, bọn họ đụng tới không ít độc trùng độc thú, cũng may cấp bậc đều không cao, bốn người bọn Vương Anh Kiệt ra tay đã giải quyết được, không cần Vương Mạnh Bân ra tay.

Hai ngày sau bọn họ dừng bước, phía trước là một mảnh đất trống, không có một ngọn cỏ.

Bạch Ngọc Kỳ lấy ra một tấm gương nhỏ lóe ra hào quang màu bạc, rót pháp lực vào, tấm gương nhỏ màu bạc hiện ra hào quang màu bạc chói mắt, phun ra một quầng sáng màu bạc, bao trùm về phía hư không, chưa có cái gì khác thường.

Quầng sáng màu bạc chậm rãi di động, chưa phát hiện cái gì khác thường.

“Đi!” Vương Tông Vân bấm pháp quyết, mấy chục con rối ong mật vỗ cánh, hướng về mảnh đất trống bay đi.

Con rối ong mật sau khi bay vào vùng đất trống hơn trăm trượng, đột nhiên dừng lại, thân thể chúng nó nhẹ nhàng run rẩy, sau đó ngoài thân xuất hiện từng vết nứt nhỏ, chia năm xẻ bảy, hóa thành một đống sắt vụn.

“Cấm chế không gian!”

Bạch Ngọc Kỳ nhíu chặt lông mày lá liễu, như vậy, chỉ có thể đi đường vòng, cũng may rừng rậm khá lớn.

Hơn nửa ngày sau, bọn họ xuất hiện ở bên ngoài một hẻm núi hẹp dài, thảm thực vật trong thung lũng thưa thớt, nhìn qua có chút hoang vắng.

Vương Anh Kiệt lấy ra một tấm bản đồ, cẩn thận xem xét.

Hỗn Nguyên Chân Nhân lần trước đến Đãng Nguyệt Chi Mộ là mấy vạn năm trước, nhiều năm trôi qua như vậy, tin tức Hỗn Nguyên Chân Nhân nắm giữ chưa chắc còn tin cậy, một ít nơi vốn có yêu thú bậc bảy chiếm cứ, hoặc thay đổi yêu thú khác, hoặc là không có yêu thú, một ít nơi vốn không có yêu thú, có thể sẽ xuất hiện yêu thú.

Nơi này hạn chế đối với thần thức rất lớn, thần thức của bọn họ không thể phóng ra ngoài quá xa.

Liễu Hồng Tuyết lật bàn tay phải, hào quang màu đỏ lóe lên, một con mắt lóe ra hào quang màu đỏ xuất hiện trên tay, mặt ngoài con mắt màu đỏ lóe lên phù văn, linh khí kinh người.

Viên Tham Linh Châu này là dùng con mắt Đa Mục tộc Luyện Hư kỳ luyện chế thành, có thể nhìn thấy tình huống nơi xa, lúc này có thể phát huy công dụng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận