Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5718: Mai phục cùng giết ngược

Hỗn độn thú năm màu căn bản không có cách nào cả, chỉ có thể mệt mỏi ứng phó.

Không đến non nửa khắc đồng hồ, Vương Sâm truyền âm cho Vương Trường Sinh: “Chủ nhân, Hoang Thần Quả cùng cây Hoang Thần Quả đã tới tay, lão đại bọn họ sắp không chống đỡ được rồi.”

“Để Mộng Ly thi triển ảo thuật, vây khốn hỗn độn thú bốn màu một lát, các ngươi đi trước một bước, ở địa điểm chỉ định hội hợp.”

Vương Trường Sinh phân phó.

Vương Sâm đáp ứng, đi giúp đám người Vương Thôn Thiên.

Một tiếng long ngâm vang tận mây xanh cất lên, Vương Trường Sinh cũng vung cây côn khổng lồ màu trắng, một lần nữa nện ở trên thân hỗn độn thú năm màu, truyền ra một tiếng vang trầm.

Màn nước màu lam tan đi, màn hào quang màu vàng cũng theo đó vỡ nát, đám người Vương Thôn Thiên đã đào tẩu, hai con hỗn độn thú công kích chuyển sang công kích Vương Trường Sinh.

Ngoài thân Vương Trường Sinh nở rộ hào quang màu lam, một hóa mười, mười Vương Trường Sinh hướng về phương hướng khác nhau bay đi, tốc độ rất nhanh.

Hai con hỗn độn thú lao về phía hai gã Vương Trường Sinh, hai gã Vương Trường Sinh hóa thành hơi nước màu lam tán loạn.

Ngoài thân một gã Vương Trường Sinh sáng lên hào quang vàng óng lóa mắt, biến mất khỏi chỗ ban đầu.

Kim Thiền Thoát Xác, lấy tu vi Chân Tiên trung kỳ của hắn thi triển một thần thông này, có thể độn ra khoảng cách càng xa hơn.



Một mảng đầm lầy chướng khí tràn ngập, khắp nơi đều là bùn màu đen sủi bọt nước.

Trong không khí tràn ngập một làn chướng khí màu tím, một tiếng sáo dồn dập vang lên, truyền rất xa.

Một tiếng rít quái dị chói tai vang lên, một mặt trời màu tím thật lớn phóng lên trời, một con cóc thật lớn toàn thân màu tím từ trên trời giáng xuống, đập thật mạnh trên mặt đất. Thân thể nó lõm xuống, ngoài thân máu tươi đầm đìa, không còn khí tức.

Vương Thiền bay tới, ăn luôn tinh hồn con cóc màu tím, thu hồi thi thể trở lại một mảnh đất rộng rãi.

Uông Như Yên và Vương Hoàn Vũ đứng ở trước một cái cây khô màu đen, dưới cái cây khô có năm cây hoa nhỏ toàn thân màu tím, cánh hoa hình tròn, mặt ngoài cành hoa có một chút gai nhọn màu tím.

“Tử Lạc Hoa hơn bốn mươi vạn năm!”

Ánh mắt Uông Như Yên nóng rực, đây là dược liệu chính luyện chế Tử Lạc Đan, hiệu quả giải độc rất không tệ.

Vương Hoàn Vũ đeo một đôi bao tay màu vàng, thật cẩn thận đào ra năm cây Tử Lạc Hoa, đựng vào trong hộp ngọc, giao cho Uông Như Yên, ba người bọn Uông Như Yên rời khỏi nơi đây.

Hơn một canh giờ sau, ba người bọn Uông Như Yên xuất hiện ở một mảng rừng trúc màu đỏ rộng lớn, trên mặt đất có không ít lá trúc màu đỏ rụng xuống.

Các nàng mới xuất hiện ở rừng trúc, hư không nổi lên dao động, một bàn tay bị ngọn lửa hừng hực bao phủ hiện ra, mang theo nhiệt độ cao kinh người, bổ về phía ba người bọn Uông Như Yên.

Các nàng còn chưa kịp tránh đi, mặt đất sinh ra một trọng lực mạnh mẽ, nhốt các nàng trên mặt đất, không thể động đậy.

Ngón tay Vương Hoàn Vũ nhẹ nhàng búng ra, một quầng sáng vàng óng thổi quét ra, một lỗ thủng thật lớn hiện ra, hút bàn tay màu đỏ vào trong đó.

Vương Thiền há mồm phun ra một quầng sáng vàng óng, lao thẳng đến hư không nơi nào đó.

Cùng lúc đó, một lực lượng không gian mạnh mẽ bỗng dưng hiện lên.

Hào quang màu vàng lóe lên, hiện ra bóng dáng một ông lão áo bào vàng dáng người béo lùn, khí tức mạnh hơn Uông Như Yên một ít, Chân Tiên hậu kỳ.

Ông lão áo bào vàng phất tay áo, triệu ra một tấm khiên lóe ra hào quang màu vàng, che ở trước người.

Quầng sáng màu vàng lướt qua tấm khiên màu vàng, đồng thời lướt qua thân thể ông lão áo bào vàng, ông lão áo bào vàng cảm giác thần hồn muốn xé rách ra, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ đến cực điểm, thân thể khẽ run rẩy, giống như sốt rét.

Một tiên âm vang lên, một làn sóng âm màu lam thổi quét đến, nhanh chóng lướt qua tấm khiên màu vàng, thuận tiện lướt qua thân thể ông lão áo bào vàng.

Sắc mặt ông lão áo bào vàng đỏ bừng, phun ra một ngụm máu tươi lớn, không còn khí tức, thân thể sáng lên linh quang lóa mắt, hóa thành một hạt châu màu vàng lóe ra linh quang, tiên khí thế kiếp.

“Bốp” một tiếng, hạt châu màu vàng chia năm xẻ bảy.

Mặt đất trào ra một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ, lượng lớn cây trúc màu đỏ hóa thành tro bụi, nhiệt độ cao khiến hư không vặn vẹo biến hình, xé rách ra.

Ba người bọn Uông Như Yên bay vào trong lỗ thủng, bỗng dưng theo đó khép lại.

Ở ngoài vạn dặm, hư không nơi nào đó nổi lên một trận gợn sóng, một lỗ thủng lớn mấy trượng hiện ra, một đạo hào quang vàng óng không chút dấu hiệu bắn ra, đánh vào hư không nơi nào đó, truyền ra một tiếng nữ tử kêu thê lương.

Hào quang màu đỏ lóe lên, hiện ra một thiếu phụ váy đỏ dáng người yểu điệu, ngũ quan vặn vẹo.

Thiếu phụ váy đỏ có tu vi Chân Tiên hậu kỳ, trên ngực đeo một tấm ngọc bội lóe ra hào quang màu đỏ.

Một bàn tay khổng lồ màu lam trải rộng âm phù huyền ảo bắn ra, vỗ lên hộ thể linh quang của thiếu phụ váy đỏ, hộ thể linh quang của nàng tan vỡ như tờ giấy.

Thiếu phụ váy đỏ bị bàn tay khổng lồ màu lam vỗ trúng, nháy mắt bay ngược đi, đập thật mạnh trên mặt đất. Vương Thiền phun ra một luồng hào quang màu vàng, bao phủ Nguyên Anh vừa rời cơ thể, cuốn vào trong miệng biến mất.

Ông lão áo bào vàng ở ngoài mấy vạn dặm bị dọa sợ mất vía, ngoài thân nở rộ hào quang màu vàng, muốn thi triển độn thuật chạy trốn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận