Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5152: Phán đoán của Vương Trường Sinh (1)

Chờ hắn phục hồi tinh thần, hai đạo lôi quang màu vàng thô to đã đánh trúng đại hán áo xanh, truyền ra một tiếng hét thảm.

Một đợt thanh âm sóng triều ngập trời vang lên, Vương Viễn Giang vung một cây trường côn lóe ra hào quang màu lam, huyễn hóa ra tầng tầng côn ảnh, đập về phía đầu đại hán áo xanh, đầu hắn nổ tung, một cái Nguyên Anh nhỏ bé vừa rời khỏi cơ thể, đã bị một quầng sáng màu lam che kín, cuốn vào bên trong một cái bình ngọc màu lam không thấy đâu nữa.

“Không ổn, có hai người đi hái Cửu Khúc Linh Lung Quả rồi.”

Mộ Dung Ngọc Sương nhíu mày nói.

“Ngọc Sương cùng ta đi ngăn cản người này, không thể để bọn họ mang Cửu Khúc Linh Lung Quả đi. Vĩnh An cùng Viễn Giang nhanh chóng tiêu diệt yêu viên, tới chi viện chúng ta.”

Vương Tông Vân phân phó. Cửu Khúc Linh Lung Quả cực kỳ quan trọng, không thể có sai sót.

Mộ Dung Ngọc Sương lên tiếng đáp, ngoài thân nở rộ lôi quang, từ tại chỗ biến mất, Vương Tông Vân đuổi theo.

Vương Vĩnh An và Vương Viễn Giang thúc giục trận pháp, tăng thêm thế công. Con vượn khổng lồ màu vàng bị ngọn lửa màu vàng bao phủ, truyền ra từng đợt tiếng kêu thảm.

Hư không chợt xuất hiện vô số ngọn lửa màu vàng, sau nháy mắt mơ hồ, hóa thành một lưỡi đao khổng lồ ánh vàng rực rỡ, chém về phía con vượn khổng lồ màu vàng.

Hét thảm một tiếng, đầu con vượn khổng lồ màu vàng bị lưỡi đao khổng lồ màu vàng chém xuống, một con vượn cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể, bị một quầng sáng màu lam bao phủ, cuốn vào bên trong một bình ngọc màu lam rồi biến mất.

“Trước đi qua chi viện, nhất định phải diệt bọn hắn.”

Vương Viễn Giang nói xong lời này, hóa thành một đạo độn quang màu lam hướng tới sào huyệt con vượn khổng lồ bay đi.

Bạo lữ làm bạn nhiều năm bị giết, hắn đau thương phẫn nộ đan xen, nhất định phải giết kẻ địch, báo thù cho đạo lữ.

Đúng lúc này, một tiếng sấm sét đinh tai nhức óc vang lên, hang động nổ tung ra, một đạo lôi quang màu bạc thô to phóng lên trời, cực kỳ bắt mắt.

Vương Viễn Giang nhíu mày, đẩy nhanh độn tốc, một ông lão áo bào vàng dáng người béo lùn từ trong hang động bay ra.

Vương Viễn Giang mặt đầy sát khí, ngón trỏ tay phải sáng lên hào quang màu lam chói mắt, một tiếng xé gió vang lên, một đạo hào quang màu lam bắn ra, lao thẳng đến ông lão áo bào vàng.

Ông lão áo bào vàng phản ứng rất nhanh, cái sừng màu vàng trên đầu tỏa sáng, bắn ra một đạo hào quang vàng óng, nghênh đón.

Một tiếng nổ lớn vang lên, hào quang vàng óng cùng hào quang màu lam va chạm, đồng quy vu tận.

Một mảng lớn côn ảnh màu lam từ trên trời giáng xuống, mang theo một đợt tiếng xé gió chói tai, đánh về phía ông lão áo bào vàng.

Ông lão áo bào vàng cảm giác hư không phụ cận căng thẳng, vội vàng lấy ra một tấm khiên lóe ra hào quang màu vàng, che ở trước người.

Một đợt tiếng “Phành phành” trầm đục vang lên, côn ảnh dày đặc lục tục đánh lên tấm khiên màu vàng, truyền đến một đợt tiếng vang trầm. Tấm khiên màu vàng bay ngược ra ngoài, đánh ở trên người ông lão áo bào vàng, ông lão áo bào vàng bay ngược ra ngoài theo.

Một tiếng sấm sét vang lên, một cột sét màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, bổ lên trên người ông lão áo bào vàng, truyền ra một tiếng hét thảm.

Vương Viễn Giang rót pháp lực vào trong trường côn màu lam trên tay, trường côn màu lam nở rộ linh quang, mang theo một đợt tiếng xé gió, đập về phía ông lão áo bào vàng.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm, tấm khiên màu vàng bay ngược ra ngoài, mặt ngoài tấm khiên lõm xuống, ông lão áo bào vàng bay ngược ra ngoài, nện thật mạnh trên mặt đất, đập ra một cái hố to.

Lão cảm giác toàn thân muốn rời ra từng mảnh, còn chưa kịp đứng dậy, một cây côn khổng lồ lóe ra hào quang màu lam từ trên trời giáng xuống, hướng thẳng đến lão.

Cây côn khổng lồ màu lam còn chưa hạ xuống, một áp lực mạnh mẽ ập tới trước mặt, mặt đất xung quanh nứt toác ra.

“Không...”

Ông lão áo bào vàng phát ra một tiếng hét tuyệt vọng, cây côn khổng lồ màu lam hạ xuống, đập lão thành thịt nát, một cái Nguyên Anh nhỏ bé vừa rời khỏi cơ thể, một lá bùa lóe ra hào quang màu bạc từ trên trời giáng xuống, dán ở trên thân Nguyên Anh nhỏ bé, ánh mắt Nguyên Anh nhỏ bé dại ra.

Vương Viễn Giang thu hồi Nguyên Anh nhỏ bé cùng nhẫn trữ vật trên người ông lão áo bào vàng, đi nơi xảy ra chuyện, Mộ Dung Ngọc Sương cùng Vương Tông Vân đứng ở một mảnh đất rộng rãi, cây Cửu Khúc Linh Lung Quả không thấy bóng dáng nữa.

“Quả đều bị hái đi rồi?” Vương Viễn Giang nhíu mày nói.

“Bị hái đi ba quả, chúng ta đạt được tám quả, cây quả bị dao động đấu pháp hủy diệt rồi, bị một người chạy mất, coi như ả chạy trốn nhanh.”

Vương Tông Vân giải thích.

“Đám tu sĩ này lai lịch thế nào? Huyền Linh đại lục không có chủng tộc này nhỉ?” Mộ Dung Ngọc Sương hoang mang nói.

Vương Viễn Giang lấy ra Nguyên Anh của ông lão áo bào vàng, sưu hồn đối với nó.

“Quảng Vân giới, Kim Xi tộc! Bọn hắn đã sớm phát hiện chúng ta, luôn đi theo phía sau chúng ta.” Vương Viễn Giang nhíu mày nói.

“Kim Xi tộc, nhân số đông lắm không?” Vương Tông Vân nhíu mày hỏi.

“Có hơn mười người, có một vị Đại Thừa, nhưng bọn họ và Đại Thừa tách ra rồi.”

Vương Viễn Giang giải thích.

“Đi thôi! Chúng ta đi hội hợp cùng Vĩnh An, nếu không phải Vĩnh An bố trí cảnh báo trận, tổn thất của chúng ta còn lớn hơn nữa.”

Vương Tông Vân trầm giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận