Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3019: Cường địch tới cửa, Vương Mạnh Bân lấy một địch ba

Đầu đường cuối ngõ đều có tu sĩ đang nghị luận, rất nhiều người bọn họ đều đang nghị luận về Vương Mạnh Bân.

Một gian mật thất, Vương Mạnh Bân ngồi xếp bằn trên một tấm bồ đoàn màu bạc, quanh thân được vô số hồ quang màu bạc bao phủ. Truyền ra từng trận thanh âm “Bùm bùm”.

Một lát sau, hồ quang màu bạc bên ngoài thân Vương Mạnh Bân tản đi, hắn mở hai mắt.

Tay áo hắn run lên, cửa mật thất liền mở ra, Trình Chấn Vũ đứng ở cửa, thần sắc cung kính.

“Vương tiền bối, đây là Kim lôi đào và Thanh lôi quả ngàn năm mà Chung đạo hữu phái người đưa tới.

Trình Chấn Vũ lấy ra hai hộp ngọc tinh mỹ, đưa tới cho Vương Mạnh Bân.

Vương Mạnh Bân bảo bọn họ xưng hô như người đồng bối phận, nhưng Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam cũng không dám làm càn. Kiên trì lấy danh xương Vương tiền bối, Vương Mạnh Bân cũng đi theo bọn họ.

Vương Mạnh Bân tiếp nhận hai hộp ngọc, vừa mở ra liền thấy bên trong phân biệt chứa hai quả linh đào màu vàng và hai quả trái cây màu xanh nhạt. Bên ngoài linh đào tràn ngập một ít hồ quang màu vàng. Bên ngoài quả trái cây màu xanh tràn ngập một ít hồ quang màu xanh.

Hắn giúp Chung gia khếch trương thế lực, đề cao năng lực thu thập tài nguyên tu tiên của Chung gia. Bánh ít đi, bánh quy lại. Chung gia vừa thu thập được linh đan diệu dược thuộc tính lôi sẽ lập tức phái người đưa tới cho Vương Mạnh Bân.

“Chung gia có tâm, nếu không có chuyện gì thì ngươi lui xuống đi…”

Vương Mạnh Bân còn chưa nói hết câu, toàn bộ mật thất kịch liệt chớp động hẳn lên.

Rất nhanh, tiếng cảnh báo bên ngoài vang lớn.

Sắc mặt Vương Mạnh Bân trầm xuống, biết rõ hắn đã cung phụng Chung gia, còn dám tập kích quấy rối Thiên Linh phường thị. Quá nửa là Đặng Thiên Hâm. Không biết Đặng Thiên Hâm gọi tới bao nhiêu tu sĩ, dựa vào một người là Đặng Thiên Hâm, khẳng định sẽ không dám tới Chung gia gây phiền toái.

Bên ngoài thân Vương Mạnh Bân truyền đến một trận lôi minh đinh tai nhức óc, hoá thành một đạo lôi quang chói mắt màu bạc.

Tiếng cảnh báo của Thiên Linh phường thị vang lớn, một đoàn lôi vân màu xanh lơ lửng trên trời cao. Trần Hồng, Đặng Thiên Hâm và một ông lão áo bào xanh dáng người mập mạp đứng bên trên vân đoàn màu xanh. Ba người đều là Hoá thần sơ kỳ.

Trần Hồng không liên hệ được với Lưu Hồng Cơ, lại thêm Trần Thanh Dương thúc giục, nàng chỉ có thể liên hệ với Hoá thần tu sĩ khác.

Vốn bọn họ tìm kiếm Vương Mạnh Bân còn phải tốn một chút thời gian. Ai ngờ đến Vương Mạnh Bân quay về Chung gia cùng Chung Vân Tú, phát thiệp khắp nơi. Đây là cơ hội dành cho bọn họ.

Một đoàn linh quang chói mắt màu bạc chợt sáng lên, xuất hiện trên không Thiên Linh phường thị. Chính là Vương Mạnh Bân.

“Đặng đạo hữu, đã lâu không gặp, ngươi đây là có ý gì? Lần trước ngươi nói với ta là thả rắm sao?”

Trong mắt Vương Mạnh Bân sáng lên một chút hàn quang. Lúc trước hắn tiến vào Hoá thần kỳ không lâu, thần thông không mạnh, không muốn lưỡng bại câu thương nên mới buông tha Đặng Thiên Hâm. Đặng Thiên lại dám tìm người giúp đỡ đến đối phó hắn.

Sớm biết như thế, hắn đã sớm giết Đặng Thiên Hâm.

Theo lý mà nói, Đặng gia đã xuống dốc nhiều năm, không có khả năng bỏ ra thứ tốt mời hai vị tu sĩ đến giúp đỡ. Đây là một trong những nguyên nhân hắn buông tha Đặng Thiên Hâm.

“Vương đạo hữu, ngươi trả đồ lại cho ta, lão phu sẽ lập tức thả cho ngươi một con đường. Ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc, bất đắc dĩ mà thôi.”

Đặng Thiên Hâm trầm giọng nói. Trong lòng hắn nghĩ, nếu không phải do Đặng Thiên Dương thúc giục, hắn căn bản không muốn tìm Vương Mạnh Bân gây phiền toái. Thật vất vả mới có thể tiến vào Hoá thần kỳ, hắn hy vọng có thể thuận thuận lợi lợi phi thăng Huyền Dương giới.

“Hừ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời của ngươi nói?”

Vương Mạnh Bân cười lạnh nói. Đặng Thiên Hâm là vì Thiên hư ngọc thư mà đến, Thiên hư ngọc thư này trân quý như vậy sao?

Thiên hư ngọc thư là một củ khoai lang nóng phỏng tay, cũng là con bài bảo mệnh chưa lật. Nếu lập tức giao ra, nói không chừng Đặng Thiên Hâm càng không có gì cố kỵ, lập tức giết hắn.

Nếu đổi vị trí mà nói, Đặng Thiên Hâm nhiều lần tìm Vương Mạnh Bân gây phiền toái, hai người đã không có khả năng cùng nhau đàm phán.

“Thiếp thân Thanh Vân cung Trần Hồng, còn mong Vương đao hữu xem ở mặt mũi Thanh Vân cung, đưa đồ vật đó ra. Ta có thể cam đoan Vương đạo hữu an toàn.”

Trần Hồng nghiêm mặt nói, nàng phải trả một cái giá rất lớn, nhờ hai bị Hoá thần tu sĩ. Một người ngăn Chung Vân Tú, một người theo chân bọn họ đối phó với Vương Mạnh Bân.

Bốn người đều là Hoá thần sơ kỳ, ba đối một, ưu thế là của bọn họ.

“Thanh Vân cung? Các ngươi nghĩ Vương mỗ là đứa trẻ mới lên ba sao? Sẽ tin tưởng loại lời nói ngu xuẩn này? Đây là chuyện riêng giữa chúng ta, đổi địa phương khác nói chuyện đi.”

Vương Mạnh Bân nói xong lời này, bên ngoài thân xuất hiện vô số hồ quang màu bạc, biến mất không thấy.

Bên trong phường thị có không ít tu sĩ, Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam cũng ở bên trong. Nếu thực sự giao thủ, thực có khả năng sẽ làm bọn họ bị cuốn vào bên trong.

Ngay sau đó, một phiến hư không bên ngoài năm trăm dặm sáng lên một đạo ánh sáng bạc, Vương Mạnh Bân hiện ra.

Ông lão áo bào xanh bấm niệm pháp quyết, lôi vân màu xanh kịch liệt quay cuồng, đuổi theo phía sau.

“Xem ra các hạ thật sự quá tin tưởng bản thân mình. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ta thấy ngươi thành thật giao đồ Trần phu nhân và Đặng đạo hữu muốn ra. Như vậy mọi người đều tốt.”

Vẻ mặt ông lão áo vào xanh ôn hoà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận