Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2740: Phúc lợi nhập môn hậu hĩnh (1)

“Dựa theo môn quy làm việc thì không thành vấn đề. Nếu không phải có mặt mũi của lão phu, bọn họ cũng không có cách nào phi thăng linh giới. Từ nay để lão phu an trí bọn họ đi!”

Lâm Thiên Long trầm giọng nói. Hắn không phải nhìn trúng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, chỉ là không muốn để Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cho Trần Nguyệt Dĩnh sử dụng.

“An trí? Công pháp của bọn họ ngươi có thể truyền thụ sao? Bọn họ tu luyện là công phá trấn tông của bản cung. Dương sư đệ và Lý sư muội tu luyện công pháp giống bọn họ, hẳn là phải giao cho ta an trí.”

Trần Nguyệt Dĩnh không chút khách khí phản bác. Thật vất vả mới có hai người mới, nàng sẽ không tặng cho Lâm Thiên Long.

Tống Nhất Minh khoát tay áo rồi nói: “Được rồi, không cần cãi nữa. Ta tự mình an trí bọn họ.”

Bản thổ phái và phi thăng phái có không ít tranh đấu, cũng may không nháo đến độ mất mạng.

Thần sắc Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có chút thấp thỏm, bọn họ thấp thỏm không biết Tống Nhất Minh sẽ an trí bọn họ như thế nào.

Bọn họ có thể nhấc lên quan hệ với bản thổ phái và phi thăng phái, đây là chuyện tốt, cũng là chuyện phiền toái. Cỏ đầu tường từ xưa đến nay đều bị thế nhân phỉ nhổ. Chậm chạp không chọn hàng cũng phiền toái, chỗ có người chính là chỗ có tranh đấu.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chỉ là Hoá thần tu sĩ, phái nào cũng không dám đắc tội.

“Tu vi của các ngươi rất thấp, tạm thời cứ ở Huyền Linh đảo đi! Về phần công pháp các ngươi tu luyện, ta có thể truyền thụ cho các ngươi phương pháp tu luyện của Hoá thần kỳ. Đợi tu vi của các ngươi cao hơn một chút, lại làm nhiệm vụ hoàn lại vậy!”

Tống Nhất Minh trầm giọng nói. Trấn Hải cung cũng sẽ không cung cấp công pháp miễn phí. Tống Nhất Minh làm việc công bằng hợp lý, ai cũng phân phó không tồi.

Vị trí của Huyền Linh đảo tương đối hẻo lánh, rời xa tổng đàn Trấn Hải cung, có thể tránh rất nhiều phiền toái không cần thiết. Nếu an trí ở tổng đàn, làm không tốt sẽ lại nháo loạn một trận.

Lâm Thiên Long và Trần Nguyệt Dĩnh liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó khom người hành lễ, trăm miệng một lời nói: “Chưởng môn sư huynh minh giám.”

“Đa tạ Tống tiền bối, Trần tiền bối và Lâm tiền bối.”

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên vội vàng cảm tạ, thần sắc cung kính.

Mặc kệ nói như thế nào, có một chỗ trú chân, bọn họ cuối cùng cũng có thể an ổn xuống.

“Chưởng môn sư huynh, Chấp sự điện do ta phân công quản lý, ta dẫn bọn họ đi trước vậy! Nhất định sẽ dựa theo môn quy mà an bài.”

Trần Nguyệt Dĩnh chủ động xin đi giết giặc.

Tống Nhất Minh gật gật đầu rồi nói: “Ngươi dẫn bọn hắn đi đi! An trí thích đáng là được.”

Trần Nguyệt Dĩnh lên tiếng, dẫn theo Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rời khỏi, Lâm Thiên Long cũng cáo từ rời khỏi.

Ra khỏi Tổ sư điện, tay áo Trần Nguyệt Dĩnh run lên, bay ra một đạo hồng quang. Rõ ràng là một đoàn hoả vân màu đỏ lớn mấy trượng.

Ba người lục tục đi tới, Trần Nguyệt Dĩnh bấm niệm pháp quyết, hoả vân màu đỏ chở bọn họ bay tới trời cao.

Nửa khắc đồng hồ sau, hoả vân màu đỏ đáp xuống trước mặt một cự tháp chín góc không ngừng loé ra lam quang. Cự tháp chín góc cao hơn trăm trượng, tản mát ra một trận pháp lực dao động làm cho người ta sợ hãi. Có không ít đệ tử Trấn Hải cung ra ra vào vào.

Bọn họ vừa tiếp đất, một người nam trung niên cao lớn vạm vỡ bước nhanh đến.

Người nam trung niên ngũ quan đoan chính, hai mắt hữu thần sáng ngời, xem thấy có chút giỏi giang.

“Đệ tử bái kiến sư phụ.”

Người nam trung niên khom mình hành lễ, thần sắc cung kính.

“Phương Minh, bọn họ là đệ tử mới phi thăng từ hạ giới đến. Chưởng môn sư huynh để bọn họ tạm trú ở Huyền Linh đảo, ngươi bàn giao một chút thủ tục. Sau đó dẫn bọn họ làm quen một chút tình huống của Huyền Dương giới. Chờ bọn họ quen thuộc tình huống Huyền Dương giới, lại để cho bọn họ đi Huyền Linh đảo.”

Trần Nguyệt Dĩnh dặn dò một tiếng, sau đó bấm niệm pháp quyết, bay về hướng trời cao.

“Tại hạ Vương Trường Sinh , đây là phu nhân ta, Uông Như Yên. Làm phièn Phương sư huynh.”

Vương Trường Sinh khách khí nói. Hiện tại bọn họ ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của Trấn Hải cung.

Dưới đại thụ luôn là bóng mát, khoả đại thụ Trấn Hải cung này vẫn không tồi. Trước khi đến Huyền Dương giới, Vương Trường Sinh những tưởng bọn họ sẽ lấy thân phận tán tu, liệp sát yêu thù mà sống. Hoặc là làm việc cho các thế lực khác, giống như lúc bọn họ vừa mới đến Nam Hải, lạ nước lạ cái. Vì mưu sinh chỉ có thể liệp sát yêu thú.

Không nghĩ tới vừa tới Huyền Dương giới, bọn họ liền có thể dựa vào khoả đại thụ Trấn Hải cung này, công pháp và linh địa đều có.

“Thì ra là Vương sư đệ và Uông sư muội. Các ngươi đi theo ta, ta bàn giao cho các ngươi một ít công việc và thủ tục.”

Phượng Minh mỉm cười nói, dẫn bọn họ đi vào cự tháp chín góc.

Trên mặt tháp khắc một ít đồ án hàng yêu phục ma, còn có một bức bản đồ địa hình nhỏ. Có đảo nhỏ, lục địa, dường như là bản đồ các khu vực trực thuộc Trấn Hải cung

Đi vào tầng mười lăm, đại điện rộng mở sáng ngời. Một người nam dáng người mập mạp ngồi bên một cái bàn ngọc hình vuông Trên bàn bày ra một hồ linh trà và hai dĩa điểm tâm, một khối ngọc thạch cả vật thể màu lam đặt ở bên cạnh.

Ở phía sau người nam áo vàng là một vách đá màu lam có phù văn chớp động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận