Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4505: Viện binh đến (2)

Hắn vung cổ tay, Hám Thiên Thương phát ra một tiếng xé gió chói tai, lấy thế giao long vào biển, hướng thẳng đến Doãn Bằng, tốc độ đặc biệt nhanh.

Nơi Hám Thiên Thương đi qua, để lại ở trên hư không một vệt trắng, mặt biển phân thành hai, như bị cắt thành hai nửa.

Ánh sáng màu đỏ lóe lên, một tấm khiên lóe ra ánh sáng màu đỏ bay tới, che ở trước mặt Doãn Bằng.

Hám Thiên Thương đánh lên tấm khiên màu đỏ, truyền ra một tiếng vang trầm, tấm khiên màu đỏ rất nhỏ hoảng động nhất hạ.

Giao Yên tung người bay tới, bảo vệ Doãn Bằng.

Uông Như Yên sắc mặt lạnh lùng, thúc giục pháp tướng, gảy Thất Hồn Lạc Phách.

Mặt biển kịch liệt quay cuồng, lượng lớn nước biển phóng lên trời, hình thành một ngọn núi nước màu lam cao mấy vạn trượng.

Giao Yên cảm giác sắc trời lập tức tối đi, hư không phát ra tiếng “Ong ong”, xuất hiện từng vết nứt to dài.

Khuôn mặt xinh đẹp của Giao Yên biến sắc, hư ảnh giao nhân trên đỉnh đầu đột nhiên vỗ cái đuôi, hư không chấn động vặn vẹo, xuất hiện lượng lớn ánh lửa màu đỏ, hóa thành một đám mây lửa màu đỏ thật lớn, đi lên nghênh đón.

Mây lửa màu đỏ va chạm với ngọn núi nước màu lam, giống như lấy trứng chọi đá, mây lửa màu đỏ nháy mắt tán loạn, biến mất không còn dấu vết, ngọn núi nước màu lam lao thẳng đến Giao Yên.

Giao Yên biến đổi pháp quyết, đôi mắt hư ảnh giao nhân đều bắn ra một tia sáng màu đỏ, đánh trúng ngọn núi nước màu lam, ngọn núi nước màu lam nháy mắt dừng lại, giống như bị cố định.

“Vất vả ngươi rồi, Giao phu nhân, bảo vật trên người bọn hắn không ít, phải diệt bọn hắn, đoạn tuyệt hậu hoạn, đừng đối diện với bọn hắn.”

Một giọng nam tử âm trầm lạnh lùng vang lên.

Giao Yên theo ngọn nguồn thanh âm nhìn lại, phát hiện Doãn Bằng đã khôi phục tỉnh táo.

Đừng nhìn hắn nhanh như vậy phá đi ảo thuật, nếu không phải Giao Yên ra tay, Doãn Bằng đã bị giết, cao thủ so chiêu, một cái sơ sẩy có thể bị kẻ địch giết chết.

Cái này cũng là Doãn Bằng tu vi tương đối cao, đổi làm tu sĩ Hợp Thể trung kỳ, không nhanh như vậy từ trong ảo thuật giãy thoát.

Một tiếng vang nặng cất lên, ngọn núi nước màu lam một lần nữa đánh tới, một bộ tư thế muốn đập Doãn Bằng cùng Giao Yên vỡ nát.

Doãn Bằng bấm pháp quyết, ngoài thân nở rộ lôi quang, biến mất khỏi tại chỗ không thấy nữa, Giao Yên cũng hóa thành một mảng ánh lửa màu đỏ biến mất không thấy nữa.

Ngay sau đó, hư không trước người Vương Trường Sinh sáng lên một đạo lôi quang màu bạc chói mắt, hiện ra bóng người Doãn Bằng, vẻ mặt gã lạnh lùng.

Gã há mồm, phun ra một mũi tên sét bảy màu, hướng thẳng đến Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh sớm có phòng bị, lấy ra Đông Ất Thuẫn, che ở trước người.

Một tiếng vang trầm cất lên, mũi tên sét bảy màu bị Đông Ất Thuẫn cản lại, vết nứt bề mặt lại có thêm mấy cái.

“Đông Ất Thần Mộc!”

Doãn Bằng có chút kinh ngạc, hắn không ngờ, trên người Vương Trường Sinh thế mà có bảo vật Đông Ất Thần Mộc luyện chế.

Trên bầu trời truyền đến một đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, một cột sét màu bạc thô to từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác bổ vào trên người Vương Trường Sinh, lôi quang bao phủ bóng người Vương Trường Sinh.

Lôi mâu màu bạc trong tay Doãn Bằng đâm về phía lôi quang, truyền ra một tiếng vang trầm, tựa như đánh trúng cái gì.

Không qua bao lâu, lôi quang màu bạc tan đi, lôi mâu màu bạc trên tay Doãn Bằng xuyên thủng thân thể Vương Trường Sinh.

Linh quang lóe lên, Vương Trường Sinh biến thành một con rối thú trông rất sống động.

Con rối thế kiếp!

Vương Trường Sinh thật không dễ gì mới luyện chế ra con rối thế kiếp này, cứ như vậy bị hủy diệt rồi.

Bên người Uông Như Yên toát ra vô số hơi nước màu lam, hóa thành bóng người Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh sắc mặt tái nhợt, may mắn có con rối thế kiếp, bằng không hắn đã mất mạng.

“Hừ, ta xem ngươi có thể ngăn được mấy lần?”

Doãn Bằng sắc mặt lạnh lùng.

Đúng lúc này, mặt biển kịch liệt cuồn cuộn, nhấc lên từng cơn sóng lớn ngập trời, biển lớn tựa như sắp lật lại.

“Ai lén lút trốn trong bóng tối?”

Doãn Bằng quát lớn, bấm pháp quyết, mây sét trên bầu trời kịch liệt quay cuồng, hơn vạn tia sét màu bạc thô to cắt qua chân trời, nhập vào trong nước biển.

“Tiêu Vấn Thiên.”

Một giọng nam tử băng lạnh vô tình vang lên.

Vừa dứt lời, mặt biển kịch liệt quay cuồng, dâng lên cao hơn trăm trượng, Tiêu Vấn Thiên đứng ở trên sóng nước, vẻ mặt nghiêm túc.

“Hợp Thể hậu kỳ!”

Doãn Bằng nhíu mày, hắn chưa từng nghe nói Tiêu Vấn Thiên nhân vật này.

“Tiêu sư huynh!”

Vương Trường Sinh nhìn thấy Tiêu Vấn Thiên, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tiêu Vấn Thiên đã tới, đánh đuổi kẻ địch hẳn là không có vấn đề.

“Vương sư đệ, các ngươi không có việc gì chứ?”

Tiêu Vấn Thiên quan tâm hỏi.

Trần Nguyệt Dĩnh đã sớm nghĩ đến, Ngân Sa nhất tộc có thể sẽ phái cao thủ đối phó Thanh Liên tiên lữ, phái Tiêu Vấn Thiên tới trợ giúp.

Tiêu Vấn Thiên vốn là muốn dùng truyền tống trận chạy tới, nhưng truyền tống trận mất đi hiệu lực, hắn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới.

“Chúng ta không có việc gì, cẩn thận, người này tinh thông lôi pháp, luyện hóa nhiều loại lôi điện chi lực.”

Vương Trường Sinh truyền âm nhắc nhở.

Đông Ất Thuẫn hư hao nghiêm trọng, đã trúng một đòn toàn lực của Doãn Bằng, trực tiếp hủy diệt rồi.

“Các ngươi có thể buông tay ra chân thi triển Trấn Thần Hống, ta mang theo một tấm Thất Tinh Trấn Thần Phù.”

Tiêu Vấn Thiên truyền âm nói, lấy ra Thất Tinh Trấn Thần Phù vỗ lên trên người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận