Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2669: Kim dực phệ hồn hạt (2)

“Đương nhiên là vì cây Cửu dương kim ly mà đến. Nếu Cửu thúc Cửu thẩm nhìn thấy cây Cửu dương kim ly, khẳng định sẽ rất cao hứng.”

Vương Thanh Sơn thâm ý sâu sắc nói. Hắn không muốn xé rách mặt với Trình Khiếu Thiên. Cũng không phải hắn e ngại Trình Khiếu Thiên, mà là hắn không muốn nội chiến lúc này.

Nghe xong lời này, thần sắc Trình Khiếu Thiên tràn đầy kiêng kị. Thanh Liên tiên lữ còn ở Thiên Hồ giới, muốn chiếm lấy cây Cửu dương kim ly quả là không có khả năng. Trừ phi bọn họ có thể tiêu diệt đám người Vương Thanh Sơn, giết người diệt khẩu.

“Một khi đã như vậy, chúng ta cùng nhau tầm bảo. Nhưng cần nói trước, chúng ta muốn một nửa số quả Cửu dương kim ly. Trên tay chúng ta có đầy đủ bản đồ.”

Trình Khiếu Thiên quơ quơ tấm da thú màu xanh trên tay, trầm giọng nói.

“Tuỳ ngươi, hy vọng chúng ta hợp tác thống khoái.”

Vương Thanh Sơn trịnh trọng nhắc nhở.

Mắt đẹp của Bạch Linh Nhi chuyển động không ngừng, không nói gì.

Trình Khiếu Thiên lấy ra một cây trận kỳ màu lam thuỷ khí mờ mờ. Sau khi rót pháp lực vào, trận kỳ màu lam rơi khỏi tay hắn, hoá thành một đạo lam quang nhập vào màn hình màu lam. Màn hình màu lam chợt tán loạn, một cỗ linh khí tinh thuần tuôn ra. Một mảng sơn mạch liên miên, xanh um tươi tốt xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đám người Trình Khiếu Thiên đi ở phía trước, năm người Vương Thanh Sơn đi ở phía sau. Hai nhóm người bảo trì khoảng khách hơn mười trượng.

Ngự không phi hành có khả năng sẽ xúc động cấm chế, bọn họ đành đi bộ.

Trước mắt là một mảng rừng trúc mênh mông vô bờ màu xanh, phóng mắt nhìn lại một mảng xanh biếc.

Thần sắc Liễu Vân Phong khẩn trương. Nếu đụng phải yêu thú mạnh mẽ, tu vi của hắn thấp như vậy, khẳng định sẽ chết nhanh nhất.

Liễu gia đã từng thăm dò một phần khu vực này. Bọn họ dựa theo bản đồ Liễu gia vẽ lại, một đường tới đây, cũng không đụng phải yêu thú nguy hiểm gì. Yêu thú cấp thấp lại đụng không ít.

Ba ngày sau, bọn họ xuất hiện ở lối vào một sơn cốc. Hai sườn sơn cốc mọc đầy rêu xanh, vô số khối đá dài chồng chất lên nhau, nhìn không có gì dị thường.

“Xuyên qua sơn cốc này có thể nhìn thấy một dòng sông lớn, xuyên qua sông lớn, lại băng qua một ngọn núi là tới được điểm đến.”

Liễu Vân Phong giới thiệu. Liễu gia hao phí lượng lớn nhân lực, vật lực thăm dò nơi đây. Không nghĩ tới lại thành may áo cưới cho người ngoài.

Trình Khiếu Thiên nhanh chóng đảo thần thức xẹt qua sơn cốc, cũng không phát hiện điều gì dị thường.

Một thanh niên áo đỏ thân thể to béo đi tuốt phía trước, đám người Trình Khiếu Thiên theo sau. Tử Nguyệt tiên tử đi ở phía sau cùng.

Đường trong sơn cốc có vẻ kỳ lạ, hai sườn vách đá hoặc sát cùng một chỗ, hoặc tách xa nhau. Đường khi thì hẹp khi thì rộng ở, khi thì âm u khi thì sáng ngời.

Một lát sau, bọn họ xuất hiện ở một mảng gò đất. Hai sườn vách đá gần như dính vào cùng một chỗ, có vẻ âm u. Cách đó không ca có một cửa động lớn hơn mười trượng, có thể nghe được tiếng nước nhỏ giọt.

“Không tốt, có yêu vật lao tới.”

Tử Nguyệt tiên tử kinh hô, hai mắt của nàng phiếm một trận tử quang.

Vừa dứt lời, tiếng tê minh quái dị vang lên, mấy chục con cự hạt màu đen bay ra từ bên trong sơn động. Toàn thân cự hạt màu đen đen thùi sáng loá, lưng có một đôi cánh đạm kim sắc, đuôi màu vàng. Yêu hạt cấp bốn có hơn bảy con, còn lại đều là yêu hạt cấp ba.

“Không tốt, đây là một trong mười đại độc trùng của Thiên Hồ giới Kim dực phệ hồn hạt. Tốc độ phi hành của chúng nó cực nhanh, Kim dực phệ hồn hạt cấp bốn có thể độc chết Nguyên Anh tu sĩ, còn có thể thi triển công kích thần hồn.”

Huyền Linh chân nhân kinh hô. Là tu sĩ bản thổ của Thiên Hồ giới, hắn đương nhiên rõ ràng Kim dực phệ hồn hạt có bao nhiêu lợi hại.

Vừa dứt lời, mấy chục con Kim dực phệ hồn hạt phát ra tiếng tê minh bén nhọn chói tai.

Vương Thanh Sơn không nhề nhúc nhích, sắc mặt Tử Nguyệt tiên tử hơi hiển tái nhợt. Hai chân Liễu Vân Phong nhũn ra, ngã ngồi trên đất, hai mắt vô thần

Rõ ràng nhìn thấy được, có tu vi càng cao, thần thức càng mạnh, sẽ bị ảnh hưởng càng nhiều.

Mấy chục con Kim dực phệ hồn hạt có tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đến trước mặt bọn họ. Đuôi chúng nó rung lên, hoá thành một mảng kim quang, đánh về phía người tu tiên. Đồng thời miệng chúng nó phun ra một cỗ nọc độc màu vàng hôi tanh đến cực điểm.

Vang lên một trận tiếng kêu thảm thiết. Nọc độc màu vàng nháy mắt ăn mòn linh quang hộ thể của thanh niên áo đỏ. Đầu hắn tê dại, có thể nhìn thấy không ít huyết điểm, rất nhanh, hai mắt hắn trừng lớn, thân thể mềm nhũn, ngã xuống trên đất. Thi thể chậm rãi hoá thành một mảng máu loãng, máu loãng tiếp xúc với mặt đất, mặt đất bốc lên một trận khói nhẹ, dần bị ăn mòn thành một cái hố to.

Một Nguyên Anh nhỏ xíu bay ra khỏi thi thể hắn, một cỗ sáng mờ màu vàng từ trên trời giáng xuống, che kín Nguyên Anh nhỏ xíu, dần cắn nuốt nó.

Vương Thanh Sơn phản ứng rất nhanh, há mồm phun ra một cỗ hoả diễm màu xanh. Chính là Thanh Liên nghiệp hoả, bảo vệ bọn họ. Kim dực phệ hồn hạt không dám tới gần bọn họ.

Vừa đối mặt đã có sáu tu sĩ bị giết, ngực Trình Khiếu Thiên sáng ngời, vang lên tiếng sói tru vang dội. Một đạo màn hình màu đỏ hiện lên, bảo vệ toàn thân hắn. Bạch Linh Nhi cũng phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt Tử Nguyệt tiên tử nhắc nhở, nàng đã lấy ra một viên châu bảo màu trắng, thả ra một mảng linh quang che kín nàng và Liễu Vân Phong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận