Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2239: Mộ Dung gia bị diệt (1)

Trung Nguyên, Đại Yến vương triều, Bách Linh sơn mạch.

Một tòa lầu các màu lam rường cột chạm trổ, Chu Ngưng Sương và Vương Thiên Văn ngồi đối mặt nhau, vẻ mặt Vương Thiên Văn đầy vui mừng, trên người tản mát ra một luồng khí tức mênh mông như biển, hắn đã là tu sĩ Nguyên Anh.

“Vương đạo hữu, ngươi vừa mới tiến vào Nguyên Anh kỳ, đừng vội vã quay về Nam Hải, bế quan tiềm tu trước một đoạn thời gian, lại quay về Nam Hải cũng không muộn. Ba mươi năm qua, Nam Hải gió êm sóng lặng, Vương gia các ngươi phát triển không ngừng, ngươi không cần phải gấp gáp trở về.”

Chu Ngưng Sương nói không nhanh không chậm.

Vương Thiên Văn ôm quyền nói: “Đa tạ ý tốt của đại công chúa, ta từng đáp ứng lão tổ tông, kết anh liền quay về Nam Hải, ta tháng sau mới xuất phát!”

“Tùy ngươi vậy! Đúng rồi, Mộ Dung Ngọc Dao của Mộ Dung vương tộc đã tiến vào Nguyên Anh kỳ, Mộ Dung vương tộc tổ chức kết anh đại điển cho nàng, hoàng tộc chúng ta cũng phái người tham gia.”

Vương Thiên Văn cũng không cảm thấy kỳ quái, Mộ Dung Ngọc Dao là con cháu trung tâm của Mộ Dung vương tộc, nàng tiến vào Nguyên Anh kỳ cũng không kỳ quái, hắn có chút hảo cảm đối với Mộ Dung Ngọc Dao.

“Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ta đi chúc mừng Mộ Dung tiên tử một lần rồi lại trở về Nam Hải đi!”

Vương Thiên Văn cười nói.

Chu Ngưng Sương gật gật đầu, không nói cái gì nữa.

Nói chuyện phiếm chốc lát, Vương Thiên Văn đứng dậy cáo từ, quay về chỗ ở tu luyện.

Nửa tháng sau, Vương Thiên Văn rời khỏi Bách Linh sơn mạch, chạy tới Mộ Dung vương tộc.

...

Sùng Châu, Mộ Dung vương tộc.

Mộ Dung Ngọc Dao thuận lợi kết anh, Mộ Dung gia tổ chức lễ mừng long trọng, chúc mừng Mộ Dung Ngọc Dao.

Một tòa tiểu viện ngói xanh yên tĩnh, Mộ Dung Bác đang nói cái gì với một mỹ phụ trung niên châu tròn ngọc sáng.

Mộ Dung gia tổng cộng có năm vị tu sĩ Nguyên Anh, bên ngoài chỉ biết bốn vị, còn có một vị tu sĩ Nguyên Anh quanh năm tọa trấn Tàng Kinh Các, cho dù là con cháu Mộ Dung gia, cũng không biết tộc lão Tàng Kinh Các là tu sĩ Nguyên Anh.

“Ngọc Dao kết anh rồi, ha ha, chờ Ngọc Hoa tiến vào kết anh kỳ, chúng ta liền có sáu vị tu sĩ Nguyên Anh, gom đủ tám tu sĩ Nguyên Anh, chúng ta có thể mở ra mật địa tổ tiên lưu lại, nghe nói chỗ mật địa đó có Hàn Tủy, Hàn Tủy có thể nâng cao tỷ lệ yêu thú tiến vào cấp bốn. Trừ Hàn Tủy, còn có lượng lớn thiên tài địa bảo, mở ra mật địa, Mộ Dung gia chúng ta sẽ nghênh đón bước nhảy vọt.”

Trên mặt Mộ Dung Bác đầy nụ cười. Hơn vạn năm rồi, Mộ Dung gia có hi vọng khôi phục vinh quang tổ tiên, thậm chí nói không chừng có thể thay thế Đại Yến hoàng tộc.

“Đáng tiếc là chưa bắt được Tư Đồ Mị, nếu không thì có thể từ chỗ Nhật Nguyệt cung đạt được càng nhiều địa bàn hơn nữa.”

Mỹ phụ trung niên có chút tiếc hận nói. Mộ Dung vương tộc là một chi nhánh của Nam Hải Mộ Dung thế gia, vì lánh nạn đến Trung Nguyên tu tiên giới phát triển, lắc mình biến hóa, biến thành một trong những vị vương khác họ của Đại Yến vương triều.

Mộ Dung gia ở Đại Yến vương triều phát triển đến đỉnh rồi, vì đột phá, bọn họ đặt ánh mắt nhìn về phía Nam Hải, hy vọng đạt được một khối địa bàn tốt một chút.

Nhật Nguyệt cung treo thưởng số tiền lớn cho Tư Đồ Mị, trong đó còn có hòn đảo. Mộ Dung Bác tự mình ra tay giúp, đánh bị thương nặng Tư Đồ Mị, đáng tiếc là, vẫn để Tư Đồ Mị chạy mất, sau đó, Nhật Nguyệt cung cho Mộ Dung vương tộc mười mấy hòn đảo, một hòn đảo tốt nhất có linh mạch bậc ba thượng phẩm.

Mộ Dung vương tộc chưa thấy đủ, vì đạt được hòn đảo có linh mạch cấp bốn, bọn họ phái ra không ít người tìm kiếm Tư Đồ Mị, nhưng đều chưa thể như nguyện.

Mộ Dung Bác gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ai có thể ngờ được, ả có thể từ dưới mí mắt chúng ta được người ta cứu đi, đại công chúa tra hết Đông Ly giới, phát hiện mười mấy kẻ bị tình nghi, nhưng sau đó cẩn thận truy tra, bọn họ đều có chứng cứ không có mặt. Có thể ở dưới mí mắt chúng ta cứu đi Tư Đồ Mị, người này kém nhất cũng là Nguyên Anh trung kỳ, khẳng định có linh bảo phi hành hoặc là bí phù nào đó.”

“Sớm biết Tư Đồ Mị còn có đồng lõa lợi hại như vậy, chúng ta đã không xen vào.”

Mộ Dung Bác có chút hối hận. Nghĩ tới việc bị một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ âm thầm nhằm vào Mộ Dung vương tộc, hắn nghĩ mà còn sợ.

Lý Cảnh từng đề cập với hắn, Tư Đồ Mị có thù tất báo, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, ván đã đóng thuyền, Mộ Dung Bác không có cách nào, chỉ có thể phát động càng nhiều nhân thủ hơn, hy vọng tìm ra Tư Đồ Mị, tiêu diệt nàng.

“Bây giờ hối hận rồi? Đã quá muộn, kết anh đại điển? Hừ, ta muốn khiến ngươi biến thành đại điển khóc mộ.”

Một giọng nữ tử lạnh lùng chợt vang lên, vừa dứt lời, hư không chợt nổi lên một trận gợn sóng, một đạo hào quang màu trắng hiện ra, là một chiếc phi toa màu trắng dài hơn một trượng, toàn bộ phi toa màu trắng bảo quang lưu chuyển không ngừng, bốn tu sĩ Nguyên Anh bọn Tư Đồ Mị đứng ở trên thoi ngọc màu trắng.

Trừ Tống Ngọc Trinh, ba người khác đều đeo mặt nạ đồng xanh linh quang lấp lánh, mặt nạ đồng xanh linh khí bức người, hiển nhiên là pháp bảo.

Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thi triển bí thuật, cũng không cách nào phát hiện diện mạo chân thật của bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận