Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4606: Mỏ quặng Thanh Cương Thần Ngọc (1)

Năm người Vương Thanh Phong từ nơi xa bay tới, ùn ùn ra tay công kích băng diễm bậc bảy, dốc hết một phần sức lực của mình.

Thời gian trôi qua từng chút một, phượng hoàng màu lam không ngừng bị đánh tan, rất nhanh lại lần nữa tạo hình, sau đó nhanh chóng bị đánh tan, sau đó lại tạo hình.

Hơn nửa khắc sau, phượng hoàng màu lam bị đao khí màu xanh cùng kiếm khí màu xanh dày đặc chém vỡ nát, hóa thành một mảng lớn ngọn lửa màu lam, ngọn lửa màu lam chậm rãi ngưng tụ, tốc độ khôi phục chậm hơn rất nhiều.

Vương Thanh Sơn nâng tay phải, Cửu Diễm Hồ bay ra, đánh vào một pháp quyết, nút hồ lô bay lên, Cửu Diễm Hồ phun ra một quầng sáng màu đỏ, bao phủ ngọn lửa màu lam, thu nó vào, nút hồ lô tự động bịt lại.

Vương Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẫy tay một cái, thu hồi Cửu Diễm Hồ.

Cũng may mắn Cửu Diễm Hồ là trung phẩm thông thiên linh bảo, bằng không quả thật không có cách nào thu đi băng diễm bậc bảy.

Vương Thôn Thiên và Vương Hoàn Vũ tiến vào hẻm núi, đi vào trong hang băng, bọn họ thật cẩn thận đào ra năm cây Thiên Nguyệt Tuyết Chi, đựng vào trong hộp ngọc, thu vào nhẫn trữ vật.

Chờ bọn họ quay về Thanh Liên đảo, lại nộp lên gia tộc.

Đường tới đây có Lục Nhãn Sa Chu, tự nhiên không có khả năng dọc theo đường lúc tới quay về, chỉ có thể dọc theo bản đồ tuyến đường Thiên Khôi Tán Nhân để lại rời khỏi.

Bọn họ muốn đi tìm mỏ quặng Thanh Cương Thần Ngọc, mỏ quặng ở Vạn Linh Khư, tự nhiên không thể chiếm lấy, khai thác một ít khoáng thạch là không có vấn đề.

Không qua bao lâu, bọn họ liền biến mất giữa núi băng đất tuyết.

...

Một mảng rừng rậm màu đỏ truyền ra từng đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, từng tia sét màu xanh cắt qua bầu trời, lục tục bổ về phía rừng rậm.

Ở sâu trong rừng rậm, mười mấy đệ tử Kim Sa đảo bọn Thanh Lôi Chân Quân đứng ở một mảnh đất rộng rãi, trên mặt đất có lượng lớn xác bọ cạp khổng lồ, cẩn thận phân biệt, đây là Nhân Diện Hạt.

Trong đó có một con Nhân Diện Hạt hình thể đặc biệt lớn, rõ ràng là Nhân Diện Hạt bậc bảy, trường thương lóe ra hào quang màu xanh đóng đinh Nhân Diện Hạt trên mặt đất, thân thể Nhân Diện Hạt bốc lên một làn khói đen, trong không khí tràn ngập một mùi cháy khét.

“Ngay cả Nhân Diện Hạt bậc bảy trung phẩm cũng không phải đối thủ của Trương sư đệ, một lần này tầm bảo hẳn là không thành vấn đề.”

Một ông lão áo bào vàng mặt mày hồng hào cười ha ha nói.

Kim Sa Thượng Nhân, đảo chủ Kim Sa đảo, Hợp Thể trung kỳ.

Kim Sa đảo một lần này đưa ra ba tu sĩ Hợp Thể, tiến vào Vạn Linh Khư tìm kiếm tài liệu độ kiếp. Qua ngàn năm nữa, Kim Sa Thượng Nhân phải độ đại thiên kiếp lần thứ tư, không có bảo vật độ kiếp thích hợp, lão rất khó vượt qua một cửa ải này.

“Triệu sư huynh quá khen rồi, chúng ta vẫn là đi nhanh một chút đi! May mắn chưa đụng tới Lục Nhãn Sa Chu, bằng không cũng không dễ đối phó như vậy.”

Thanh Lôi Chân Quân trầm giọng nói.

Kim Sa Thượng Nhân gật gật đầu, bảo môn đồ thu hồi xác Nhân Diện Hạt, rời khỏi nơi đây.

...

Một mảng rừng lá phong màu vàng, bảy người Vương Thanh Sơn chậm rãi tiến lên.

Trên người bọn họ đều bao phủ mấy màn hào quang phòng ngự, vẻ mặt đầy nét đề phòng.

Mấy trăm con rối ong mật quay quanh ở bốn phía, đảm đương tiên phong dò đường.

Bọn họ dọc theo bản đồ Thiên Khôi Tán Nhân để lại, rất thuận lợi rời khỏi cánh đồng tuyết, chạy tới mỏ quặng Thanh Cương Thần Ngọc.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, phía chân trời xa xa xuất hiện một đám mây hình nấm màu đỏ thật lớn, cực kỳ bắt mắt, tựa như có người nào đang đấu pháp.

Trong lòng đám người Vương Thanh Sơn cả kinh, ùn ùn dừng bước.

Đôi mắt Vương Thôn Thiên sáng lên một đợt hào quang màu vàng chói mắt, hướng về phương hướng đám mây hình nấm màu đỏ nhìn lại.

“Hai đám tu sĩ Nhân tộc đang đấu pháp, một đám là tu sĩ Thất Hà môn, dẫn đội là Kim Hồng Chân Nhân, có ba vị Hợp Thể. Một đám tựa như là tán tu, có hai vị Hợp Thể, chưa phát hiện linh dược nào.”

Vương Thôn Thiên mở miệng nói.

Nơi này đối với thần thức có hạn chế nhất định, nhưng thị lực Vương Thôn Thiên chưa chịu ảnh hưởng quá lớn, hắn có thể sớm phát hiện một ít nguy hiểm cùng linh dược.

“Thất Hà môn? Để bọn họ đấu, mặc kệ bọn họ.”

Vương Thanh Sơn không muốn xen vào việc của người khác, hắn biết Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngày xưa đối đầu Kim Hồng Chân Nhân, nhưng bọn họ tiến vào Vạn Linh Khư không phải vì tìm Kim Hồng Chân Nhân gây phiền toái.

Rời khỏi Vạn Linh Khư lại tìm Kim Hồng Chân Nhân gây phiền toái cũng không muộn, không cần thiết sinh sự thêm ở Vạn Linh Khư, dù sao không có tài nguyên gì quý hiếm. Có lẽ Thất Hà môn cùng hai tán tu này có thù oán, lúc này mới đánh nhau.

Nếu là người quen xảy ra tranh đấu với Kim Hồng Chân Nhân, Vương Thanh Sơn ngược lại bằng lòng hỗ trợ, tán tu thì thôi.

Vương Thôn Thiên gật gật đầu, bảy người bọn họ tiếp tục tiến lên.

Non nửa ngày sau, bọn họ xuyên qua rừng lá phong, một mảng dãy núi xanh biếc trùng trùng điệp điệp xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Dựa theo bản đồ biểu hiện, mỏ quặng Thanh Cương Thần Ngọc ngay trong một vùng dãy núi này.

Bọn họ chậm rãi tiến lên, tốc độ cũng không nhanh.

Sau khi tiến lên hơn trăm dặm, bọn họ xuất hiện ở trong một vạt rừng trúc màu xanh, phóng mắt nhìn, có thể nhìn thấy lượng lớn trúc màu xanh, trên mặt đất phân tán lượng lớn lá trúc khô vàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận