Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2776: Mua Mệnh tiễn thiên hư ngọc thư và Cửu chuyển tử tham đan (1)

Linh bảo Kim giao chung, một trong ba đại linh bảo trấn tộc của Đặng gia. Lần này vì đạt được Kim hoàn thần tinh, Đặng gia hạ cả vốn gốc.

Chung Vân Tú ngọc dung đại biến, đang muốn ngăn trở. Lại có mấy trăm thanh phi kiếm màu xanh bắn nhanh đến, phong kín toàn bộ đường lui của nàng.

Hàm răng nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, sau đó mở miệng, bay ra ba đạo hồng qang. Rõ ràng là ba mặt lệnh kỳ có hồng quang lưu chuyển không ngừng. Tản mát ra một trận linh khí làm cho người ta sợ hãi, hiển nhiên là linh bảo.

Là người có hi vọng tiến vào Hoá thần kỳ nhất của Chung gia, Chung Dương Minh tiêu phí số tiền lớn mời đại trưởng lão Thiên binh môn luyện chế một món linh bảo. Thiên binh môn là tông môn số một số hai tại Thanh Hoàn giới, am hiểu luyện khí. Ở linh giới có người dựa vào.

Hồng quang chợ t loé, ba mặt lệnh kỳ hồng quang lập loè xoay tròn chuyển động quanh nàng. Cuồn cuộn lửa cháy thổi quét mà ra, đánh úp về phía phi kiếm màu xanh.

Tiếng nổ oành đùng đùng vang lên, hoả lãng như nước, rơi tán loạn trên mặt đất.

Lúc này, đại võng đã đến trước mặt Vương Mạnh Bân, cách hắn không đến một trượng. Mắt thấy đại võng sắp cắt Vương Mạnh Bân thành vô số mảnh.

Ngay tại giây khắc đầu chuông treo sợi tóc này, một đạo linh quang màu lam bay ra từ đáy biển, chuẩn xác đánh lên trên đại võng.

Đại võng thật lớn ngừng lại, giống như bị định trụ vậy.

“Ai phá hư chuyện tốt của lão tử?”

Đặng Vân Ba giận tím mặt, chỉ cần muộn thêm một chút là hắn có thể giết được đối phương, giành được một món linh bảo phi hành rồi.

Bọn họ vốn định phục kích đám người Chung Dương Minh. Không nghĩ tới mai phục một thời gian còn có người thứ ba trốn ở một nơi bí mật nào đó.

Mặt biển chợt vỡ ra, vô sốphi kiếm màu vàng bắn ra, chém về phía Đặng Vân Ba.

Cùng lúc đó, tiếng cầm dồn dập vang lên. Một đạo sóng âm với thuỷ khí mênh mông bay ra từ đáy biển, nháy mắt đến trước mặt Đặng Vân Ba.

Đặng Vân Ba bị doạ nhảy dụng, cổ tay hẹ nhàng nhoáng lên một cái. Sau khi vang lên tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc, Kim giao chung chợt phun ra một cỗ sóng âm mờ mờ nghênh đón.

Tiếng nổ oành đùng đùng, hai loại sóng âm cùng đồng quy vu tận.

Vô số phi kiếm màu vàng bay đến trước người hắn. Đặng Vân Ba vội vàng lấy ra hai viên châu màu xanh mờ mờ. Viên châu không ngừng xoay quanh hắn, sau đó hoá thành một màn hình màu xanh dày đặc, che kín toàn thân. Đồng thời hơn vạn con Ngân giác tê trùng bay ra từ túi linh thú. Nháy mắt hoá thành một kiện chiến giáp màu bạc, bảo vệ toàn thân hắn.

Tiếng “khanh khanh” trầm đục, vô số phi kiếm đều bị màn hình màu xanh chống đỡ.

Trịnh Nam và Trình Chấn Vũ bay ra từ đáy biển, thần sắc lạnh lùng.

Vương Mạnh Bân ở Thanh Hoàn giới không tin tưởng được mấy Nguyên Anh tu sĩ. Trước khi Vương Mạnh Bân tới Vẫn tiên cốc tầm bảo, bọn họ đương nhiên đi theo.

Trình Chấn Vũ bấm niệm pháp quyết, toàn bộ phi kiếm nháy mắt hoá thành một thể. Hoá thành một thanh kình thiên cự kiếm, lấy khí thế không thể chống đỡ chém lên trên màn hình màu xanh.

Tiếng oành đùng đùng trầm đục, màn hình màu xanh tứ phân ngũ liệt. Kình thiên cự kiếm bổ lên trên chiến giáp màu bạc, chỉ lưu lại một đường khảm ngân nhợt nhạt.

“Nếu không có hai vị bạn tốt ra tay tương trợ, thiếu chút nữa đã để ngươi đắc thủ rồi.”

Thanh âm người nam không mang theo chút cảm tình chợt vang lên từ phía sau lưng hắn.

Đặng Vân Ba bị doạ giật mình. Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn về hướng đối diện. Vương Mạnh Bân đã biến mất không thấy chợt xuất hiện ở phía sau hắn. Đôi cánh bằng lôi điện mười phần chói mắt.

Bên ngoài thân Vương Mạnh Bân xuất hiện vô số hồ quang màu bạc. Lôi quang chói mắt màu bạc bao phủ bóng người Đặng Vân Ba. Mơ hồ truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Đặng Văn ba.

Ba người Đặng Ngọc Kiều nghe được thanh âm này, sắc mặt đại biến. Đều nhìn lại hướng Đặng Vân Ba.

Bọn họ muốn ra tay công kích Vương Mạnh Bân, nhưng năm người Trình Chấn Vũ ra tay công kích bọn họ.

Sau khi Trình Chấn Vũ và Trịnh Nam ra tay, tình thế chuyển biến đột ngột.

Lượng lớn Ngân giác tê trùng rơi xuống từ lôi quang màu bạc, lọt vào bên trong nước biển.

Không qua bao lâu, lôi quang màu bạc tản đi, tay trái Vương Mạnh Bân nắm một Nguyên Anh nhỏ xíu lớn bằng bàn tay giống Đặng Vân Ba như đúc. Tay phải cầm Kim giao chung và hai viên châu màu xanh ảm đạm.

Nguyên Anh nhỏ xíu bị mấy chục sợi lôi quang cuốn lấy, ngũ quan vặn vẹo.

Nhục thân Đặng Vân Ba cháy đen một mảng, toả ra mùi khét. Trên trái tim và đầu hắn có hai lỗ máu khủng bố màu đen. Trên mặt hắn là vẻ mặt khó có thể tin, tựa như không thể tin được nhục thân của mình lại bị huỷ dễ dàng như vậy.

Mấy chục vạn con Ngân giác tê trùng mất đi người chỉ huy, nhất thời đình chỉ giữa không trung.

“Đạo hữu tha mạng, đạo hữu tha mạng. Đặng gia chúng ta ở linh giới có núi dựa vào. Trừ phi ngươi không nghĩ tới việc phi thăng linh giới, nếu không sẽ phải đối mặt với sự trả thù của lão tiir Đặng gia chúng ta!"

Giợng điệu Đặng Vân Ba tràn ngập lo lắng, thần sắc bối rối.

“Hừ, Chung gia chúng ta ở linh giới cũng có núi dựa vào. Tới lúc này rồi, nếu ngươi buông tha hắn, về sau hắn có cơ hội báo thù, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Chung Dương Minh cười lạnh một tiếng, không chút khách khí phản bác.

Nếu ra tay, vậy không cần lưu thủ. Người chết không biết nói, chỉ cần giết sạch bọn họ, ai biết là do bọn hắn làm?

Nhân từ nương tay chỉ gây nên đại hoạ, hậu hoạn khôn cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận