Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4270: Thực lực chính là quyền lên tiếng (1)

“Thái Hạo Chân Nhân không có bảo vật tương tự Phá Linh Kính chứ? Cho dù có mười hai viên bảo vật loại hình trọng lượng, thần thông hóa đá của Tử Điêu nhất tộc chúng ta cũng có thể hủy diệt bảo vật của hắn.”

Biện Hao có chút lo lắng nói. Phá Linh Kính là một trong các trấn môn chi bảo của Thần Binh môn, có thể suy yếu uy lực của trận pháp bậc bảy, phá trận càng dễ dàng hơn.

Thần Binh môn mang theo trọng bảo này, năm tu sĩ Hợp Thể liên thủ, phá đi hộ tộc đại trận của Thanh Báo nhất tộc, danh chấn thiên hạ.

“Không rõ. Xuất phát từ cẩn thận, mang nhân thủ cứ điểm khác co rút trở về, bảo vệ hai nơi cứ điểm đó là được rồi.”

Xa Dương đề nghị. Hắn không ngờ Thanh Liên tiên lữ thực lực mạnh như vậy, vậy mà có thể phá đi trận pháp bậc bảy của Càn Lôi sơn mạch.

Đúng lúc này, một ông lão áo bào tím bụng phệ bay vào, vẻ mặt hoảng hốt.

“Không ổn rồi, tộc trưởng, Biện trưởng lão bọn họ đều bị Thanh Liên tiên lữ hủy diệt thân thể rồi.”

Nghe xong lời này, sắc mặt Biện Hao trở nên rất khó coi, phân phó: “Từ bỏ chín chỗ cứ điểm khác, toàn lực bảo vệ mỏ linh thạch cùng mạch khoáng Ngũ Quang Ngọc.”

“Tộc trưởng, Biện trưởng lão bọn họ sống chết chưa biết, có lẽ chỉ là đào tẩu.”

Ông lão áo bào vàng phân tích.

“Chúng ta phải hướng tình huống xấu nhất nghĩ, địa bàn vứt bỏ, về sau có thể đoạt lại, Nhân tộc vì những địa bàn này, khẳng định sẽ tranh cãi một đoạn thời gian, dùng tài nguyên kéo dài một đoạn thời gian, tính mạng tộc nhân là quan trọng nhất.”

Biện Hao phân phó, địa bàn cùng tài nguyên đánh mất có thể lại đoạt lại, nếu là tộc nhân cấp cao chết sạch, chờ đợi Tử Điêu nhất tộc là diệt tộc.

“Vâng, tộc trưởng.”

Ông lão áo bào tím nhận lệnh mà đi.

...

Ly Hỏa sơn mạch một mảng hỗn độn, lượng lớn ngọn núi bị phá hủy, Vương Mạnh Bân đang chỉ huy tộc nhân bày trận, tăng mạnh phòng ngự.

Bọn họ căn bản không đánh hạ được một chỗ cứ điểm này, kẻ địch tránh ở trong trận pháp, bọn họ không có cách nào.

Vương Kiêu đột nhiên tới báo tin, nói là Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã lấy được Càn Lôi sơn mạch, bảo bọn họ phái người trông coi. Không qua bao lâu, kẻ địch một chỗ cứ điểm này rút lui toàn bộ, chắp tay nhường cứ điểm cho bọn họ.

Tử Điêu nhất tộc cũng bố trí một ít trận pháp công kích, tận khả năng sát thương tu sĩ Vương gia, nhưng Vương Mạnh Bân khá cẩn thận, điều khiển con rối thú dò đường, báo hỏng một ít con rối thú, chỉ có ba tu sĩ Hóa Thần bị thương.

“Tăng mạnh phòng ngự, đều đừng sơ ý, Tử Điêu nhất tộc có thể phản công bất cứ lúc nào.”

Vương Mạnh Bân phân phó.

“Vâng, Vương tiền bối (Mạnh Bân lão tổ).”

Các tu sĩ lập tức đáp ứng.



Thiên Ngưu sơn mạch, Thiên Ngưu điện.

Mười vị tu sĩ Hợp Thể bọn Huyền Nguyệt tiên tử tụ tập một chỗ, vị trí Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên giáp với Huyền Nguyệt tiên tử, đây là tán thành đối với thực lực của bọn họ.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, không ngờ các ngươi vừa đến tiền tuyến đã lập công lớn, chẳng những đánh hạ mạch khoáng Càn Lôi Tinh, còn hủy diệt thân thể hai tu sĩ Hợp Thể, ta sẽ thỉnh công cho các ngươi.”

Huyền Nguyệt tiên tử cười nói.

Trước đó, nàng cũng không ngờ Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên có thể đánh hạ Càn Lôi sơn mạch.

Biện Lỗi dựa vào mạch khoáng Càn Lôi Tinh, bố trí trận pháp bậc bảy lôi thuộc tính, Huyền Nguyệt tiên tử tổ chức nhiều vị tu sĩ Hợp Thể, cũng chưa thể đánh hạ Càn Lôi sơn mạch.

Thứ nhất trận pháp bậc bảy uy lực rất lớn. Thứ hai, thần thông hóa đá của Tử Điêu pháp tướng làm bọn họ đau đầu không thôi, không thể dùng bảo vật thực thể công kích, dùng đạo pháp căn bản không phá nổi trận pháp, bọn họ báo hỏng nhiều món bảo vật, đều chưa thể đánh hạ Càn Lôi sơn mạch.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đánh hạ Càn Lôi sơn mạch, dọa Tử Điêu nhất tộc hỏng mất, Tử Điêu nhất tộc rút hết nhân thủ chín chỗ cứ điểm, tăng mạnh phòng ngự Ngũ Quang mạch khoáng cùng mỏ linh thạch, chắp tay nhường cho bọn hắn một mảng lớn địa bàn, trong đó bao gồm năm mạch khoáng bậc sáu cùng bốn ngọn linh sơn.

Vương gia chiếm cứ hai mạch khoáng bậc sáu cùng mạch khoáng Càn Lôi Tinh, Thất Tinh môn chiếm cứ một mạch khoáng bậc sáu cùng hai ngọn linh sơn, Huyền Thanh phái chiếm cứ một mạch khoáng bậc sáu cùng một ngọn linh sơn, Liêu gia cùng Cửu Diễm môn cùng chiếm một mạch khoáng bậc sáu, Lãnh Diễm phái và Quách gia cùng chiếm một ngọn linh sơn.

Qua một trận chiến này, bọn họ tổn thất cũng không lớn, chiến quả rất phong phú, ứng câu nói kia của Vương Trường Sinh, bọn họ đánh đau Tử Điêu nhất tộc, Tử Điêu nhất tộc bị ép từ bỏ cứ điểm khác, gián tiếp giảm bớt tổn thất của bọn họ.

“Hừ, nếu không phải chúng ta giằng co lâu như vậy với Tử Điêu nhất tộc, thăm dò rõ thần thông cùng trận pháp của Tử Điêu nhất tộc, Vương đạo hữu cũng sẽ không dễ dàng như vậy đánh hạ Càn Lôi sơn mạch.”

Lãnh Nguyệt khẽ hừ một tiếng, có chút bất mãn nói.

Bọn họ trả giá thương vong không nhỏ, thăm dò rõ thần thông Tử Điêu nhất tộc cùng tình huống trận pháp các cứ điểm, nếu không phải như thế, Thanh Liên tiên lữ sao có thể nhẹ nhàng như vậy.

“Lãnh tiên tử, theo ý của ngươi, chúng ta thăm dò rõ thần thông cùng trận pháp của Tử Điêu nhất tộc, cũng chưa thể đánh hạ Càn Lôi sơn mạch, vì cướp lấy ba chỗ cứ điểm, đã tổn thất thê thảm nặng nề. Đánh rắn chỗ bảy tấc, Vương đạo hữu cùng Vương phu nhân đánh hạ Càn Lôi sơn mạch, khiến Tử Điêu nhất tộc vứt bỏ chín chỗ cứ điểm, khiến chúng ta giảm bớt tổn thất, công lao không nhỏ.”

Lâm Y Y nói chuyện thay Vương Trường Sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận