Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4177: Thực lực nói chuyện (1)

Sau thời gian một chén trà nhỏ, còn có hơn bốn trăm vị tu sĩ.

Hàn Ngọc Tú phất tay áo, một đạo hào quang màu xanh bắn ra, hóa thành một con thuyền bay màu xanh dài hơn trăm trượng, linh khí kinh người, trên thân thuyền có khắc một hình hoa sen màu xanh.

Bọn họ lục tục tiến lên, để lại hơn hai trăm tu sĩ trông coi trận pháp, có hai tu sĩ Hóa Thần tọa trấn.

Hàn Ngọc Tú bấm pháp quyết, con thuyền bay màu xanh sáng lên vô số phù văn màu xanh huyền ảo, một màn hào quang màu xanh dày đặc bỗng dưng hiện lên, bao phủ bọn họ.

Con thuyền bay màu xanh hướng về lỗ đen bay đi, cuối cùng nhập vào lỗ đen biến mất.

Một lát sau, lỗ đen khép lại, biến mất không thấy nữa.

Ngọc Thần giới, một mảng dãy núi xanh biếc mênh mông vô bờ.

Bầu trời truyền đến một đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, không gian nổi lên một đợt gợn sóng, một cái lỗ đen lớn hơn mười trượng bỗng dưng hiện lên, một con thuyền bay lóe ra hào quang màu xanh từ trong đó bay ra, hai trăm vị tu sĩ bọn Vương Đức Thắng đứng ở bên trên, vẻ mặt bọn họ khác nhau.

Trên mặt Vương Đức Thắng đầy nét đề phòng, Hàn Ngọc Tú đã dẫn người bố trí sẵn trận pháp, chờ đợi bọn họ.

“Thế nào? Nơi này là nơi nào?”

Vương Đức Thắng truy hỏi.

“Nơi này là Thanh Duệ sơn mạch, hang ổ Hỏa Tích nhất tộc cách nơi đây khá xa.”

Hàn Ngọc Tú giải thích, bọn họ trước đó bắt vài tên Hỏa Tích nhất tộc, trực tiếp sưu hồn, biết không ít tin tức hữu dụng.

“Được, trực tiếp giết qua, chỉ cần gặp dị tộc, giết không tha.”

Vương Đức Thắng phân phó. Tu sĩ Nhân tộc Ngọc Thần giới bị dị tộc nô dịch, vô cùng thê thảm, cùng là Nhân tộc, hắn tự nhiên sẽ không khách khí đối với dị tộc.

Đám người Hàn Ngọc Tú lục tục đi lên con thuyền bay màu xanh, nàng bấm pháp quyết, con thuyền bay màu xanh nở rộ linh quang, bay về phía Tây Bắc.



Huyền Dương giới, chỗ sâu trong Kỳ Vân sơn mạch truyền ra một đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc, một đám mây hình nấm màu đỏ thật lớn xuất hiện ở bầu trời, cực kỳ bắt mắt, cách mấy vạn dặm cũng có thể nhìn thấy.

Góc tây bắc Kỳ Vân sơn mạch, khói bụi đầy trời, hơn trăm đỉnh núi bị san thành bình địa, hư không có một cánh cửa ánh sáng màu xanh nhạt, như ẩn như hiện, tản mát ra một đợt cấm chế dao động mãnh liệt.

Liêu Trọng Yến đứng ở bầu trời, sắc mặt âm trầm, nhìn một ông lão áo bào đỏ khuôn mặt uy nghiêm đối diện, ông lão áo bào đỏ thân hình cao lớn, đôi mắt sáng ngời có thần, không giận tự uy.

Ông lão áo bào đỏ chính là Quách gia lão tổ Quách Ngọc Lân, Hợp Thể sơ kỳ.

Ở bên cạnh Quách Ngọc Lân, còn có một ông lão áo bào vàng dáng người mập mạp, mặt tròn mắt nhỏ, làn da trắng nõn, khí tức so với Quách Ngọc Lân còn mạnh hơn vài phần.

“Liêu phu nhân, tiếp tục đánh, cửa vào bí cảnh liền sụp đổ, đến lúc đó, chúng ta ai cũng không có cách nào đạt được thứ bên trong.”

Quách Ngọc Lân ý vị sâu xa nói. Hắn thu được tin tức, ngay lập tức chạy tới, phát hiện Liêu Trọng Yến đang công kích cửa vào bí cảnh, tự nhiên sẽ không đứng nhìn.

Liêu Trọng Yến nhíu chặt lông mày lá liễu, nàng không ngờ Quách Ngọc Lân tốc độ nhanh như vậy, nàng càng không ngờ Quách Ngọc Lân mời tới trợ thủ, tiếp tục đánh, quả thật là lưỡng bại câu thương.

“Được rồi! Cửa vào bí cảnh đã biến thành như vậy, chúng ta nếu cứng rắn đi vào, chỉ sợ sẽ dẫn tới bí cảnh sụp đổ, chúng ta phái một ít tiểu bối vào đi! Thủ bảo đều dựa vào bản lãnh.”

Liêu Trọng Yến đề nghị, cách làm này có lợi đối với nàng, nếu tu sĩ Hợp Thể đi vào tầm bảo, nàng không phải đối thủ của hai người Quách Ngọc Lân.

“Không có vấn đề, nhưng chúng ta có hai vị tu sĩ Hợp Thể, chúng ta phái mười vị Luyện Hư, các ngươi phái sáu người, thế này không quá phận chứ!”

Quách Ngọc Lân cười ha ha nói.

“Lấy bảo? Tính Vương gia chúng ta một suất.”

Một giọng nam tử tràn đầy trung khí từ phía chân trời truyền đến.

Một đạo độn quang màu xanh xuất hiện ở phía chân trời, rất nhanh bay tới nơi này.

Không qua bao lâu, độn quang màu xanh dừng lại, hiện ra một con thuyền bay lập lòe hào quang màu xanh, đám người Vương Trường Sinh đứng ở bên trên.

Vương Trường Sinh thu được tin tức, đã lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, không ngờ đã tụ tập ba vị tu sĩ Hợp Thể.

Nhìn thấy đám người Vương Trường Sinh, Quách Ngọc Lân và Liêu Trọng Yến đều nhíu mày.

Hai nhà chia vốn đã không chia được bao nhiêu, bây giờ Vương gia cũng xen vào, thứ chia tới tay liền càng ít.

“Vương đạo hữu, bí cảnh này là ta và Liêu phu nhân cùng nhau phát hiện, không có chuyện của Vương gia các ngươi.”

Quách Ngọc Lân nhíu mày nói.

“Vương gia chúng ta cũng phát hiện bí cảnh, bằng không chúng ta sao có thể chạy tới? Bảo vật xuất thế, ai thấy người đó có phần, không cho Vương gia chúng ta tham dự, mọi người đều đừng đi vào.”

Vương Trường Sinh giọng điệu lạnh nhạt, không gian chấn động vặn vẹo, vô số hơi nước màu lam chợt hiện ra, hóa thành một mảng nước biển xanh thẳm, nước biển kịch liệt quay cuồng, truyền ra một đợt tiếng biển gầm vang dội.

“Chúng ta bận rộn lâu như vậy, Vương đạo hữu muốn vào là vào, cũng quá không coi chúng ta ra gì rồi nhỉ!”

Ông lão áo bào vàng có chút bất mãn nói.

“Vị đạo hữu này là?”

Ánh mắt Vương Trường Sinh đặt ở trên người ông lão áo bào vàng, vẻ mặt đầy tò mò.

Huyền Linh đại lục có không ít tán tu Hợp Thể kỳ, một ít tu sĩ không màng danh lợi, danh tiếng không nổi, Vương Trường Sinh tự nhiên liền không nhận biết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận