Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4293: Phất nhanh

Như vậy, tinh nhuệ Vương gia xuất động hơn phân nửa, hậu phương trống trơn, nhưng trong tộc còn có không ít cao thủ, Vương Thanh Sơn, Vương Nhất Đao, Vương Mưu Sâm cùng Vương Thanh Bạch, Trấn Hải Viên và Thất Hà Tước đều là bậc sáu.

Cho dù có kẻ địch mạnh đến xâm phạm, hộ tộc đại trận có thể ngăn cản một đoạn thời gian, bọn họ có thể truyền tống đến đất liền tránh đầu sóng ngọn gió.



Đỗ Tuyết Dao đứng ở ngoài một thung lũng nhỏ ba mặt là núi, nhíu chặt lông mày lá liễu.

Trong thung lũng bị một làn sương mù màu xanh bao phủ, không thấy rõ tình huống bên trong.

Một lát sau, sương mù màu xanh kịch liệt quay cuồng, Vương Nhất Đao đi ra, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Có việc?”

Vương Nhất Đao mở miệng hỏi.

“Vương đạo hữu, ta phải đi tiền tuyến tác chiến với dị tộc, cố ý hướng ngươi từ biệt.”

Đỗ Tuyết Dao nói xong lời cuối cùng, trên mặt lộ ra nét không nỡ.

Đỗ gia cũng nhận được lệnh mộ binh, Đỗ Vân Phong đã bị mộ binh đến tiền tuyến, chiến sự căng thẳng, Đỗ Tuyết Dao cũng phải ra chiến trường, nếu là nàng không đi, Đỗ gia cần phái lượng lớn tu sĩ Hóa Thần cùng tu sĩ Nguyên Anh tham chiến.

Nàng chỉ có thể tới tiền tuyến tác chiến, cố ý hướng Vương Nhất Đao chào từ biệt.

“Ồ.”

Vương Nhất Đao gật gật đầu, chưa có bất cứ gì khác thường.

“Trước khi đi, ngươi có thể cười với ta một cái nữa không?”

Vẻ mặt Đỗ Tuyết Dao đầy chờ mong.

Vương Nhất Đao trầm ngâm một lát, trên mặt lộ ra một nụ cười, rất nhanh liền khôi phục bộ dáng lạnh như băng.

“Ngươi cười lên rất đẹp, nên cười nhiều, hy vọng lần sau gặp lại, ngươi có thể cười với ta một cái nữa.”

Trên mặt Đỗ Tuyết Dao tràn đầy nụ cười, xoay người rời khỏi.

“Cẩn thận một chút.”

Vương Nhất Đao mở miệng nói.

Đỗ Tuyết Dao dừng lại, quay đầu, nhìn thẳng vào Vương Nhất Đao. Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Đao chủ động nói chuyện với nàng, trước đó, nàng hỏi một câu, Vương Nhất Đao mới sẽ trả lời một câu.

Đỗ Tuyết Dao cười tươi như hoa, gật đầu nói: “Ta sẽ cẩn thận, chờ ta trở lại, cho ngươi nếm thử linh tửu ta mới ủ.”

“Được.”

Vương Nhất Đao đáp ứng.

Đỗ Tuyết Dao hóa thành một đạo độn quang xé gió mà đi.

Vương Nhất Đao nhìn bóng lưng Đỗ Tuyết Dao rời đi, nhíu mày, không biết vì sao, Đỗ Tuyết Dao rời khỏi, hắn cảm giác trong lòng vắng vẻ, giống như đánh mất một món bảo bối, loại cảm giác này rất kỳ diệu.

Đỗ Tuyết Dao thường xuyên tìm hắn nói chuyện phiếm, bắt đầu nói liền không dừng được, Vương Nhất Đao có chút phiền, bây giờ Đỗ Tuyết Dao rời khỏi, Vương Nhất Đao ngược lại cảm giác có chút không thích ứng.

Hắn lắc lắc đầu, vứt tạp niệm ra sau đầu, quay về chỗ ở tu luyện.

...

Thiên Ngưu sơn mạch, một tòa trang viên yên tĩnh, gạch đỏ ngói xanh, kỳ hoa dị thảo, thủy tạ hành lang.

Bọn Hứa Băng Băng hơn hai mươi vị tu sĩ Luyện Hư tụ tập ở trong một tòa đình đá màu xanh, Lam Phúc Không, Lý Tông Hải, Lý Phong Dương cùng Đặng Tuyết Di cũng ở bên trong.

“Hứa tiên tử, không phải nói Vương đạo hữu cũng sẽ tham gia hội trao đổi lần này sao? Không tới nữa sao?”

Lý Tông Hải mở miệng hỏi.

Thanh Liên tiên lữ chiến một trận thành danh, địa vị con cháu Vương gia nước lên thì thuyền lên, rất nhiều tu sĩ đều muốn kết giao con cháu Vương gia, hy vọng có thể cùng con cháu Vương gia cùng nhau chấp hành nhiệm vụ.

“Có chút việc trì hoãn, thật sự ngại quá, để các vị đạo hữu đợi lâu rồi.”

Một giọng nam tử có chứa áy náy vang lên.

Vừa dứt lời, Vương Thanh Phong, Đổng Tuyết Ly đi vào.

“Vương đạo hữu, đã lâu không gặp, tu vi của ngươi tinh tiến không ít, cách hậu kỳ không xa nữa nhỉ? Không hổ là công tử của Thái Hạo Chân Nhân, Vương đạo hữu trẻ tuổi như thế đã có tu vi Luyện Hư trung kỳ, cho thêm thời gian, tiến vào Hợp Thể kỳ là chuyện ván đã đóng thuyền, hổ phụ không có khuyển tử.”

Lam Phúc Không thổi phồng, vẻ mặt đầy nét nịnh nọt.

Lam gia bây giờ có năm vị tu sĩ Luyện Hư, phái ba vị Luyện Hư dẫn đội, năm mươi tu sĩ Hóa Thần cùng năm trăm tu sĩ Nguyên Anh đi theo.

Khai chiến lâu như vậy, tu sĩ Lam gia thương vong hơn phân nửa, tổn thất thê thảm nặng nề.

Lam Phúc Không theo Công Tôn Ưởng, điều phái đến Thiên Ngưu sơn mạch, vừa đến Thiên Ngưu sơn mạch, hắn liền biết Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên chém giết bốn vị tu sĩ Hợp Thể.

Một lần này, không có tu sĩ nào cảm thấy Lam Phúc Không đang thổi phồng, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, Vương Thanh Phong rất ít giao tiếp với người khác, nhưng xem ở trên mặt mũi Vương Trường Sinh, tu sĩ khác cũng không dám xem nhẹ.

“Không sao, chúng ta cũng chưa tới bao lâu, Vương đạo hữu, Vương phu nhân mời ngồi.”

Hứa Băng Băng gọi bọn họ ngồi xuống.

Ánh mắt Lam Phúc Không đặt ở trên người Đổng Tuyết Ly, thổi phồng nói: “Vương đạo hữu và Vương phu nhân thật sự là nam tài nữ mạo, cho thêm thời gian, chính là đôi Thanh Liên tiên lữ thứ hai. Lần này đối phó Tích tộc, ở dưới Lâm tiền bối chỉ huy, có Vương tiền bối cùng Uông tiền bối dẫn dắt chúng ta, nhất định có thể cho Tích tộc một cái giáo huấn thê thảm nặng nề.”

“Nhiều năm không gặp, Lam đạo hữu vẫn là trước sau như một nha!”

Vương Thanh Phong cười nói. Hắn và Lam Phúc Không số lần giao tiếp rất ít, từng tán gẫu ở trên Hợp Thể đại điển của Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Lam Phúc Không vẫn không thay đổi, rất thích thổi phồng người khác.

“Khà khà, Lam mỗ trước sau như một. Vương đạo hữu nâng cao một bước, thật sự là hình mẫu tu sĩ chúng ta, lần sau gặp mặt, chỉ sợ phải xưng hô một tiếng Vương tiền bối rồi.”

Lam Phúc Không cười khà khà, thổi phồng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận