Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1937: Cơ duyên không đủ (2)

Lưu Nghiệp phải cho Bạch Hâm một cái giáo huấn, nếu không Bạch Hâm sẽ còn cho rằng Nhân tộc dễ bắt nạt, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai.

“Thái Âm Hàn Thủy? Tám mươi một trăm cân? Ngươi cho rằng Thái Âm Hàn Thủy là rau cải trắng? Chỉ có trăm cân Thái Âm Hàn Thủy pha loãng, lấy hay không.”

Bạch Hâm tức giận nói, lấy ra một cái hồ lô màu trắng to bằng bàn tay, ném cho Lưu Nghiệp.

Thần thức Lưu Nghiệp đảo qua, cạy nắp lọ, một lực lượng cực kỳ lạnh lẽo tuôn trào ra, nhiệt độ phụ cận đột nhiên hạ xuống, hư không xuất hiện một mảng lớn băng vụn. Lão gật gật đầu, đậy nắp lại, giọng điệu nghiêm khắc nói: “Bạch đạo hữu, về sau đến địa bàn Nhân tộc chúng ta làm khách không thành vấn đề, nhưng phải đánh tiếng với chúng ta, bằng không xảy ra hiểu lầm thì không ổn rồi. Mặc kệ nói như thế nào, Vương Thanh Sơn là đồ tôn của lão phu, lấy lớn bắt nạt nhỏ, lão phu cũng biết.”

Bạch Hâm cười mà không nói, nói với Bạch Linh Nhi: “Đi thôi! Linh Nhi, về sau trở về Thanh Khâu sơn tu luyện cho tốt, Vương Thanh Sơn cũng kết anh rồi, ngươi vẫn là Kết Đan kỳ, về sau có cơ hội, ngươi lại tự mình lãnh giáo hắn đi!”

Hai người hóa thành hai đạo độn quang xé gió chạy đi, lóe lên vài cái đã biến mất ở chân trời.

Thấy một màn như vậy, Vương Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn chỉ là bị thương nhẹ, nếu không phải Lưu Nghiệp ở đây, hắn sẽ không phải vết thương nhẹ đơn giản như vậy.

Lưu Nghiệp ném hồ lô màu trắng cho Vương Thanh Sơn, phân phó: “Ngươi dưỡng thương cho tốt, trong khoảng thời gian này đừng chạy lung tung.”

Nói xong lời này, Lưu Nghiệp hóa thành một đạo độn quang, đuổi theo.

Vương Thanh Sơn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Lễ mừng đến đây là chấm dứt, nếu không có chuyện gì, các ngươi trở về đi! Chuyển lời của ta cho sư môn trưởng bối các ngươi.”

Xảy ra việc này, nhắm chừng cũng không có vị khách nào nguyện ý ở lại Thanh Liên sơn trang, còn không bằng để bọn họ trở về.

“Vâng, Vương tiền bối.” Khách khứa đám người Hàn Nguyệt Hinh trăm miệng một lời đáp ứng, lục tục rời khỏi.

Vương gia bị Thiên Hồ nhất tộc nhằm vào, đây là chuyện xấu, cũng là chuyện tốt.

Nói là chuyện xấu, không chừng một ngày nào sẽ có cao thủ Thiên Hồ nhất tộc đánh lên Thanh Liên sơn trang. Nói là chuyện tốt, nếu hung thủ lúc trước tập kích Vương gia lại hạ độc thủ, rất dễ dàng khiến Vương gia và Thái Nhất tiên môn coi Thiên Hồ nhất tộc là hung thủ, thế này tương đương Thiên Hồ nhất tộc chịu tiếng xấu thay cho người khác, chỉ cần Vương gia bị tập kích, Vương gia liền có thể nói là Thiên Hồ nhất tộc trả thù. Đến lúc đó, Thiên Hồ nhất tộc dù không làm, một khi bị tra tới trên người, liền phải đối mặt lửa giận của Thái Nhất tiên môn, Vương gia cùng Nhân tộc. Một điểm quan trọng nhất, Lưu Nghiệp hôm nay hiện thân ở Thanh Liên sơn trang, đây là một tín hiệu, thế lực khác muốn động vào Vương gia, khẳng định cần cân nhắc đến sự tồn tại của Lưu Nghiệp.

Hơn hai tháng sau, tin tức lão tổ Thiên Hồ nhất tộc đến thăm Thanh Liên sơn trang nhanh chóng truyền lưu ra ở Đông Hoang, lời Bạch Hâm nói Vương Thanh Sơn là Thanh Liên Kiếm Tôn kế tiếp không chân tự chạy, Vương Thanh Sơn thua tu sĩ Hóa Thần, thanh danh ngược lại tăng vọt.

Nửa năm sau, Thanh Liên phường thị chính thức dựng xong, Thanh Liên phường thị do Vương gia, Vạn Hoa tông, Đường gia, Ngô gia, Hàn gia năm thế lực dẫn đầu, bán ra tài nguyên yêu thú Nam Hải cùng tài nguyên khoáng sản Bắc Cương, hấp dẫn lượng lớn tu sĩ tới, xúc tiến Thanh Liên phường thị phồn hoa.

Thanh Liên sơn trang, phòng nghị sự.

Vương Mạnh Bân đang báo cáo cái gì với Vương Thanh Sơn, Vương Mạnh Bân vẻ mặt ngưng trọng, tựa như đã xảy ra việc gì lớn.

“Cái gì? Di chỉ Kim Dương tông hiện thế lần nữa?”

Vương Thanh Sơn có chút kinh ngạc hỏi. Lúc trước hắn từng tiến vào di chỉ Kim Dương tông, cách hơn hai trăm năm, di chỉ Kim Dương tông lộ diện lần nữa.

Động phủ Minh Thủy thượng nhân có một cái giường ngọc thủy thuộc tính, cái giường ngọc này đối với Vương Trường Sinh tu luyện nói không chừng có lợi.

“Không sai, nhưng di chỉ Kim Dương tông ở cảnh nội Ô Vân quốc, gia tộc chúng ta ở Ô Vân quốc không có bất cứ thế lực nào, lúc tin tức truyền về, di chỉ đã một lần nữa ẩn nấp đi.”

Vương Mạnh Bân dùng một loại giọng điệu tiếc hận nói. Kim Dương tông năm đó cũng là tu tiên đại phái tiếng tăm lừng lẫy, nhưng ở trong Yêu tộc đại phản công bị diệt, nếu có thể đạt được bảo vật bên trong, đối với Vương gia phát triển có lợi rất lớn.

Vương Thanh Sơn thở dài một hơi, gật đầu nói: “Hai chữ cơ duyên chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, đã vô duyên, vậy thì thôi.”

Mấy trăm năm trước, Trấn Tiên tháp hiện thân ở Kim Thiềm hải vực, đám người Vương Trường Sinh bắt gặp, có thể tiến vào Trấn Tiên tháp vượt ải. Mấy trăm năm sau, Trấn Tiên tháp hiện thế ở Ngũ Long hải vực, Vương gia vừa vặn ở Ngũ Long hải vực phát triển, có thể phái con cháu tinh nhuệ tiến vào Trấn Tiên tháp vượt ải, tuy chưa đạt được thông thiên linh bảo, cũng đạt được không ít bảo vật.

Di chỉ Kim Dương tông hiện thế ở Ô Vân quốc, Vương gia chưa thể phái người tiến vào di chỉ Kim Dương tông tầm bảo, chỉ có thể nói Vương gia không đủ cơ duyên, đây cũng là chuyện rất bình thường, vận khí Vương gia không có khả năng tốt như vậy.

Cơ duyên chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không gặp được thì thôi, không cần thiết rối rắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận