Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5596: Minh Nhân thiền sư (1)

“Hi vọng đi! Nói thật, ta cũng không ngờ chúng ta có thể đi đến một bước này, càng không ngờ có khả năng phục sinh Thanh Linh.” Uông Như Yên cảm thán nói.

Hồi lâu sau, Vương Thanh Bạch đến Thanh Liên phong, báo cáo: “Cửu thúc, đều chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ mọi người.”

“Đi thôi! Chúng ta đi qua đi!”

Ba người bọn Vương Trường Sinh rời đi Thanh Liên phong, đến Thanh Linh phong.

Thanh Linh phong giáp với Thanh Liên phong, là nơi ở của Vương Thanh Linh, Vương Thanh Bạch vẫn luôn ở chỗ này.

Đỉnh Thanh Linh phong, một quảng trường đá rộng lớn, Vương Thanh Sơn, Vương Mạnh Bân, Vương Anh Kiệt, Liễu Hồng Tuyết, Bạch Ngọc Kỳ, Bạch Linh Nhi, Vương Thanh Phong, Vương Thanh Thành, Tôn Nguyệt Kiều, Diệp Hải Đường cùng Đổng Tuyết Ly tụ tập ở quảng trường đá.

Giữa quảng trường đá là một tòa pháp trận màu đen lớn ngàn trượng, Vương Thanh Linh ngồi khoanh chân ở trung ương pháp trận màu đen, khí tức hoàn toàn không còn, hai mắt nhắm chặt.

Phụ cận pháp trận màu đen có mười bốn cây cột đá màu đen thô to, trên mỗi một cây cột đá khắc phù văn huyền ảo tỏa sáng.

“Ngọc Kỳ, Hải Đường, tất cả chuẩn bị xong chưa?”

Vương Trường Sinh mở miệng hỏi.

“Cữu cữu, Thanh Linh biểu tỷ đã dùng Hoàn Hồn Đan, còn có Cửu Chuyển Hoàn Hồn Trận phụ trợ, chỉ cần chúng ta làm phép, có xác suất rất lớn phục sinh Thanh Linh biểu tỷ.”

Diệp Hải Đường nói tình hình thực tế.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, bay xuống đáp trên một cây cột đá màu đen, bọn người Uông Như Yên ngồi khoanh chân ở trên một cây cột đá màu đen.

Trong miệng bọn họ lẩm bẩm niệm, một trận chú ngữ huyền ảo từ trong miệng bọn họ truyền ra, ở trên đảo nổi lên từng đợt gió âm, thiên địa biến sắc, bầu trời vốn trong xanh lập tức mây đen dày đặc, một đám mây đen to lớn xuất hiện ở trên không Thanh Liên đảo, cho người ta một loại cảm giác áp bách nặng nề.

Mây đen lăn lộn phun trào, có tia sét lướt qua chân trời.

Tiếng chú ngữ trong miệng bọn người Vương Trường Sinh dừng lại, đều lấy ra một tấm trận bàn màu đen, đánh vào một đạo pháp quyết.

Phù văn mặt ngoài cột đá màu đen sáng rõ, đều bắn ra một đạo hào quang màu đen thô to, bao phủ Vương Thanh Linh.

Pháp trận màu đen bắt đầu kịch liệt rung chuyển, vô số phù văn màu đen tuôn trào ra, bao lấy thân thể Vương Thanh Linh.

“Hồn phách quy vị, Thanh Linh tỉnh lại.”

Vương Trường Sinh quát to một tiếng, biến đổi pháp quyết, đám người Diệp Hải Đường biến đổi pháp quyết.

Mây đen lăn lộn phun trào, vỡ ra một cái lỗ lớn, một cột sáng màu bạc trắng từ trên trời giáng xuống, bao phủ trên thân Vương Thanh Linh.

Một lát sau, cột sáng màu bạc trắng tan đi, hiện ra bóng người Vương Thanh Linh.

Vương Thanh Linh đứng ở trên pháp trận màu đen, vẻ mặt đầy mờ mịt.

“Thành công rồi!”

Vương Thanh Sơn lộ vẻ mặt vui mừng.

“Tỷ! Rốt cục phục sinh ngươi rồi.”

Vương Thanh Bạch bay xuống trước mặt Vương Thanh Linh, kích động nói, mắt đỏ hoe, người khác không thể hiểu được tình cảm của hắn cùng Vương Thanh Linh.

“Ngươi là?”

Vương Thanh Linh hơi ngẩn ra, lúc nàng tọa hóa, Vương Thanh Bạch còn chưa hóa thành hình người.

Ký ức của nàng dừng lại ở trước khi tọa hóa, chuyện sau tọa hóa, nàng không biết.

“Ta là Tiểu Bạch này! Đệ đệ của tỷ.”

Vương Thanh Bạch cười nói.

Đám người Vương Trường Sinh bay tới đáp ở trước mặt Vương Thanh Linh, bao quanh Vương Thanh Linh.

“Thanh Linh, nơi này là tiên giới, cháu tọa hóa ở hạ giới, chúng ta làm phép hồi sinh cháu, rất nhiều chuyện cháu còn không rõ, nhưng cái này không quan trọng, cháu tu luyện cho tốt trước, sớm ngày tu luyện đến Chân Tiên kỳ.”

Vương Trường Sinh vẻ mặt ôn hòa nói.

“Thập muội, sau khi ngươi tọa hóa đã xảy ra rất nhiều chuyện, đây là thất tẩu của ngươi.”

Vương Thanh Sơn chỉ vào Bạch Linh Nhi giới thiệu.

“Thanh Linh lão tổ, đây là đạo lữ của ta Liễu Hồng Tuyết.”

Vương Anh Kiệt chỉ vào Liễu Hồng Tuyết giới thiệu.

“Thanh Linh, đây là Thanh Thành, Thanh Phong, ta và cửu thúc cháu sau khi phi thăng linh giới, bọn nó mới sinh ra, bên cạnh là đạo lữ của bọn nó Tôn Nguyệt Kiều, Đổng Tuyết Ly.”

Uông Như Yên giới thiệu.

“Thanh Linh lão tổ, đây là đạo lữ của cháu Bạch Ngọc Kỳ.”

Vương Mạnh Bân chỉ vào Bạch Ngọc Kỳ giới thiệu.

Vương Thanh Linh có chút mờ mịt, lập tức có thêm nhiều người xa lạ như vậy.

“Thanh Linh, Thanh Bạch vẫn luôn nghĩ cách hồi sinh cháu, hôm nay cuối cùng được như nguyện.” Vương Trường Sinh nói.

“Đúng vậy! Thanh Bạch sau khi phi thăng Huyền Dương giới, vẫn luôn nhắc tới hồi sinh ngươi, tìm đọc các loại điển tịch, thậm chí muốn đi minh giới đến tiên giới, hắn vẫn luôn tìm kiếm tài liệu bày trận luyện đan cần để hồi sinh ngươi, những năm qua vất vả hắn rồi.”

Vương Thanh Sơn mở miệng nói.

“Chỉ cần có thể hồi sinh tỷ tỷ, không tính là vất vả.”

Trên mặt Vương Thanh Bạch tràn đầy nụ cười.

“Được rồi, Thanh Linh, cháu vừa mới sống lại, nghỉ ngơi trước cho tốt, chúng ta đều trở về đi! Bảy ngày sau tế tổ, đây là việc vui lớn của gia tộc chúng ta.”

Vương Trường Sinh dẫn theo đám người Uông Như Yên rời khỏi, lưu lại Vương Thanh Bạch và Vương Thanh Linh.

“Tiểu Bạch, sau khi ta tọa hóa, đã xảy ra chuyện gì?”

Vương Thanh Linh tò mò hỏi.

Vương Thanh Bạch nói: “Tỷ, năm đó sau khi tỷ tọa hóa, ta đóng băng thi thể của ngươi, về sau kiếm được một cái quan tài băng, sau khi phi thăng Huyền Dương giới, mang theo quan tài băng đến Huyền Dương giới, những năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện...”

...

Vạn Linh tiên vực, Vạn Phật môn.

Một hồ nước lớn vạn mẫu, trong hồ gieo trồng lượng lớn hoa sen màu vàng, trung ương hồ nước là một đình đá màu lam. Một tăng nhân áo bào vàng tai to mặt lớn cùng một thanh niên mặc tăng bào màu đỏ ngồi ở trong đình đá, đang ở nói xong cái gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận