Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3481: Thành Huyền Quang phản công

“Lưu sư tỷ, chiến sự tiền tuyến thành trì biên giới như thế nào?”

Vương Trường Sinh hỏi tình hình chiến đấu tiền tuyến. Vương Thanh Sơn dẫn theo tộc nhân ở tiền tuyến tác chiến với dị tộc, nhiều vị tộc nhân bản mạng hồn đăng tắt, may mắn là, bản mạng hồn đăng của Vương Thanh Sơn còn chưa tắt.

“Nghe nói đánh lùi dị tộc tiến công, tổn thất không nhỏ, chiến quả cũng không nhỏ, tình huống cụ thể, ta cũng không rõ.”

Lưu Ngọc Mai biết cũng không nhiều. Nơi này cách thành trì biên giới mấy tỷ dặm, cũng không có truyền tống trận trực tiếp, chỉ có thể truyền tống nhiều lần đi tiền tuyến, rất khó ngay lập tức nắm giữ được một ít tin tức.

Đương nhiên, thành trì biên giới có trận pháp đưa tin cỡ lớn cùng bảo vật đưa tin, nhưng đó là tu sĩ Hợp Thể dùng để liên lạc, sẽ rất ít vận dụng, muốn biết tổn thất cụ thể, cần thống kê sau trận chiến mới được.

Vương Trường Sinh có chút thất vọng, hắn còn cho rằng Lưu Ngọc Mai biết tình huống tiền tuyến chứ!

“Lưu sư tỷ, các ngươi một đường vất vả rồi, nghỉ ngơi trước.”

Uông Như Yên gọi tới Vương Thanh Thành, bảo hắn tự mình sắp xếp chỗ ở cho bốn người bọn Lưu Ngọc Mai, chiêu đãi bọn họ thật tốt.

Trở lại đỉnh Thanh Liên, Uông Như Yên nói với Vương Trường Sinh: “Phu quân, chàng dùng Tuyết Liên Ngọc Cao chữa thương trước đi! Trận đại chiến này còn không biết phải đánh bao lâu đâu!”

Lực lượng lôi điện bình thường không thương tổn được Vương Trường Sinh, dị tộc có chuẩn bị mà đến, vận dụng bảo vật chuyên môn khắc chế thể tu, nhưng cũng chỉ đả thương Vương Trường Sinh, không đạt tới trình độ bị thương nặng.

Theo tu vi đề cao, lực lượng thân thể Vương Trường Sinh càng mạnh, sức khôi phục càng mạnh.

Cho dù không có đan dược chữa thương, nhanh mà nói tám mươi một trăm năm là khỏi hẳn, chậm mà nói mấy trăm năm. Đổi làm tu sĩ Luyện Hư bình thường, ít nhất cần điều dưỡng mấy trăm năm, lâu thì hơn một ngàn năm.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, đi vào tầng hầm ngầm. Hắn lấy ra một cái hộp ngọc màu vàng nhạt, mở ra hộp ngọc, một ít vật thể dạng cao màu trắng như tuyết xuất hiện ở trước mặt hắn, vật thể dạng cao màu trắng tản mát ra một mùi hoa đặc thù.

Hắn cởi quần áo, bôi Tuyết Liên Ngọc Cao lên vết thương, một cơn mát mẻ khuếch tán ra.

Hắn băng bó vết thương, khoanh chân ngồi xuống, vận công chữa thương.

***

Thành Huyền Quang, một tòa trang viên diện tích cực lớn, một tòa tiểu viện ngói xanh yên tĩnh.

Đặng Thiên Kỳ cùng một thiếu phụ váy đỏ ngũ quan thanh tú ngồi ở trong một đình đá màu xanh, uống trà nói chuyện phiếm.

Thiếu phụ váy đỏ là đạo lữ Lưu Nguyệt Hồng của Đặng Thiên Kỳ, Hóa Thần sơ kỳ, hai người cũng yêu thương ân ái, con cháu cả sảnh đường.

“Phu quân, chàng không nên nổi lên tranh chấp với Vương đạo hữu, chúng ta không thể trêu vào Trấn Hải cung.”

Lưu Nguyệt Hồng tốt bụng khuyên nhủ.

“Hừ, Vương gia cũng không phải Trấn Hải cung, chẳng lẽ Vương gia là gia tộc phụ thuộc Trấn Hải cung, ta liền phải quỳ xuống trước hắn hay sao?”

Đặng Thiên Kỳ có chút bất mãn nói. Hắn chưa nói cho Lưu Nguyệt Hồng là, năm đó Đặng gia an bài một hôn sự tốt hơn cho Đặng Thiên Kỳ, bởi vì Đặng Thiên Kỳ kết thù kết oán với Vương Thanh Phong, hôn sự đó rơi vào tay đối thủ của hắn.

“Ngươi còn có lý? Gia tộc sớm hay muộn gì phải thua ở trên tay ngươi.”

Một giọng nam tử tràn ngập phẫn nộ chợt vang lên, vừa dứt lời, một nam tử áo bào xanh cao cao gầy gầy đi đến. Nam tử này ngũ quan đoan chính, khuôn mặt trắng nõn, khí tức so với Đặng Thiên Kỳ còn mạnh hơn một chút.

Đặng Hồng Bân, Nhị bá của Đặng Thiên Kỳ, Hóa Thần hậu kỳ.

“Nhị bá, sao ngài đến đây.”

Đặng Thiên Kỳ nhìn thấy Đặng Hồng Bân, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Đặng Hồng Bân tương đối chiếu cố hắn, nhưng đối với hắn rất nghiêm khắc.

“Hừ, còn không phải ngươi làm việc tốt? Ta dặn dò mãi, bảo ngươi kết giao thêm mấy người bạn, ngươi thì ngược lại, cứ phải đối đầu với Vương Thanh Phong, chuyện của ngươi cùng hắn đã truyền khắp nơi rồi.”

Đặng Hồng Bân không chút khách khí khiển trách. Năm đó Đặng Thiên Kỳ kết thù kết oán với Vương Thanh Phong, vì thế chịu đau khổ không nhỏ.

Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, Đặng Thiên Kỳ vẫn đối đầu với Vương Thanh Phong.

“Cháu lại chưa làm cái gì, chỉ là đấu võ mồm một chút.”

Đặng Thiên Kỳ khẽ hừ một tiếng, chẳng hề để ý nói.

“Đấu võ mồm một chút? Việc này truyền về trong tộc, ngươi cảm thấy ngươi có thể trở thành gia chủ đời tiếp theo? Cha ngươi trước khi mất, bảo ta chiếu cố ngươi thật tốt, ta một lần này dẫn ngươi đi ra, là hy vọng ngươi lập công, dễ trở thành gia chủ đời tiếp theo.”

Đặng Hồng Bân tận tình khuyên bảo. Hắn không có con cái, vẫn luôn coi Đặng Thiên Kỳ như con mình đối đãi.

“Nhị bá, phu quân biết sai rồi, cháu sẽ để ý chàng ấy.”

Lưu Nguyệt Hồng nói tốt thay Đặng Thiên Kỳ.

“Cháu biết rồi, Nhị bá, cháu sẽ chú ý.”

Đặng Thiên Kỳ đáp ứng. Về phần có nghe vào hay không, chỉ có chính hắn mới rõ.

Đặng Hồng Bân còn muốn nói gì, một đợt tiếng cảnh báo thật lớn vang lên, một giọng nam tử uy nghiêm truyền khắp toàn bộ thành Huyền Quang: “Toàn bộ tu sĩ quay về chỗ ở, chờ đợi điều khiển, chuẩn bị phản công.”

“Phản công?”

Đặng Hồng Bân ngây người, hắn rất nhanh phản ứng lại, phân phó: “Các ngươi chuẩn bị một phen, phải nghênh chiến dị tộc rồi.”

Đặng Thiên Kỳ cùng Lưu Nguyệt Hồng đáp ứng, đi xuống chuẩn bị.

Một tòa cung điện kim bích huy hoàng, Kim Đỉnh Chân Quân ngồi ở trên chủ tọa, hơn ba mươi vị tu sĩ chia ra ngồi ở hai bên, vẻ mặt ngưng trọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận