Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4737: Ảo thuật hiển uy

Hắn há mồm phun ra một đạo hào quang màu vàng, đánh trúng bùa truyền âm, bùa truyền âm tự bốc cháy, truyền đến thanh âm dồn dập của Tôn Nguyệt Kiều: “Phu quân, việc lớn không ổn rồi, Cửu Kiếm Tháp động phủ tọa hóa của Cửu Kiếm Chân Quân hiện thế, tộc nhân cùng đệ tử Lãnh Diễm phái bắt đầu đánh rồi, cần tiếp viện gấp.”

Sắc mặt Vương Thanh Thành trầm xuống, bước nhanh đi ra ngoài. Tới bên ngoài, hắn nhìn thấy Tôn Nguyệt Kiều vẻ mặt lo lắng.

Tôn Nguyệt Kiều nói đơn giản một lần tình hình sự việc, tộc nhân báo cáo lên từng tầng, cũng không biết ai đạt được truyền thừa của Cửu Kiếm Chân Quân.

Bọn họ nếu đi qua chi viện, nếu có cường địch tập kích Thương Viên sơn mạch, Vương Ngọc Lam gặp chuyện thì phiền toái, nếu không đi chi viện, tộc nhân chỉ sợ tổn thất thê thảm nặng nề.

“Ta lập tức chạy qua, phu nhân, nàng lưu lại, tăng mạnh đề phòng của Thương Viên sơn mạch, nàng đi mời đường huynh đường tẩu của nàng đến Thương Viên sơn mạch, tạm thời miễn bàn tranh đấu của chúng ta cùng Lãnh Diễm phái, ở trước khi ta trở về, đừng để bọn họ rời khỏi Thương Viên sơn mạch.”

Vương Thanh Thành phân phó.

Nếu là Trấn Hải cung trực tiếp tham gia, cho dù đạt được truyền thừa của Cửu Kiếm Chân Quân, Trấn Hải cung khẳng định cầm phần lớn, nếu là Trấn Hải cung không can dự, chẳng may Thương Viên sơn mạch gặp chuyện, Vương Ngọc Lam có chuyện ngoài ý muốn, Vương Thanh Thành không có cách nào ăn nói với Uông Như Yên.

Mời tu sĩ Luyện Hư Trấn Hải cung đến Thương Viên sơn mạch làm khách, nếu có kẻ địch nhân cơ hội tập kích Thương Viên sơn mạch, khẳng định sẽ kiêng kị Trấn Hải cung.

Bọn họ đạt được truyền thừa của Cửu Kiếm Chân Quân, cũng không cần nộp lên Trấn Hải cung, dù sao Cửu Kiếm Chân Quân chỉ là tu sĩ Hợp Thể. Thế lực phụ thuộc của Vương gia đạt được truyền thừa của tu sĩ Luyện Hư, Vương gia cũng sẽ không hỏi đến, trừ phi Vương gia nhúng tay.

Nếu là bị Lãnh Diễm phái đạt được truyền thừa Cửu Kiếm Chân Quân, vậy lại báo lên Trấn Hải cung, mời Trấn Hải cung ra mặt, như vậy, đã có thể tăng mạnh phòng ngự của Thương Viên sơn mạch, cũng có thể hướng Trấn Hải cung xin giúp đỡ bất cứ lúc nào, một hòn đá ném nhiều con chim.

Tôn Nguyệt Kiều đáp ứng, cái này đối với nàng mà nói không khó.

Vương Thanh Thành dặn dò vài câu, lấy ra một con thuyền bay lóe ra hào quang màu vàng, đi lên.

Hắn bấm pháp quyết, con thuyền bay màu vàng nhất thời nở rộ hào quang màu vàng, bay lên trời, rời khỏi Thương Viên sơn mạch, Tôn Nguyệt Kiều phái người đi mời Tôn Nguyệt Thước cùng Hà Ngọc Diêu.

Tôn Nguyệt Thước và Hà Ngọc Diêu tọa trấn phân đà nơi nào đó, cách Thương Viên sơn mạch không phải quá xa.

Hầu như cùng lúc đó, Vương gia cùng Lãnh Diễm phái liên tục điều động nhân thủ, chạy tới Thanh Hồng sơn mạch, động tĩnh của bọn họ quá lớn, tự nhiên không thể giấu được thế lực khác.

Thế lực khác không biết như thế nào đạt được tin tức, động phủ tọa hóa của Cửu Kiếm Chân Quân hiện thế ở Thanh Hồng sơn mạch, có không ít tu sĩ cấp cao đến Thanh Hồng sơn mạch, có người là vì xem náo nhiệt, có người là muốn đục nước béo cò.

...

Một mảng dãy núi xanh biếc liên miên chập trùng, một đạo lôi quang màu bạc thô to sáng lên ở chỗ sâu trong dãy núi, cực kỳ bắt mắt, mặt đất chớp lên một lần khe khẽ.

Ở sâu trong dãy núi, mặt đất có lượng lớn cái hố khổng lồ bốc ra khói đen, có thể nhìn thấy lượng lớn dây leo màu xanh đứt gãy.

Lưu Diêu đứng ở một quả đồi thấp, sắc mặt hơi tái nhợt, nơi xa có một quầng lôi quang màu bạc thật lớn.

Lôi pháp lực phá hoại cực lớn, Vương Mưu Sâm không phải đối thủ của nàng, nhưng Vương Mưu Sâm tinh thông nhiều loại mộc hệ thần thông, cũng không chưa cứng đối cứng với Lưu Diêu, mà là cuốn lấy Lưu Diêu.

Lưu Diêu muốn tiêu diệt Vương Mưu Sâm cũng không dễ dàng, muốn thoát thân, Vương Mưu Sâm gắt gao cuốn lấy nàng.

Không qua bao lâu, lôi quang màu bạc tan đi, mặt đất có một cái hố khổng lồ bốc ra khói đen, không thấy bóng dáng Vương Mưu Sâm.

Thần thức Lưu Diêu mở rộng, chưa phát hiện khí tức của Vương Mưu Sâm. “Hừ, coi như ngươi chạy trốn nhanh, chậm một chút nữa, đã lấy mạng ngươi.” Lưu Diêu hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói.

Ngoài thân nàng trào ra vô số hồ quang màu bạc, hóa thành một đạo lôi quang màu bạc biến mất.

Một lát sau, cây dây leo màu xanh nào đó sáng lên một đạo hào quang màu xanh lóa mắt, hiện ra bóng người Vương Mưu Sâm. Hắn sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng pháp lực tiêu hao quá độ.

Khóe miệng của hắn lộ ra vài phần châm chọc, hắn là phụng mệnh cuốn lấy Lưu Diêu, bằng không Lưu Diêu không dễ dàng đi đuổi theo Vương Dương Thắng cùng Lưu Ngọc Sương như vậy.

Ngoài thân Vương Mưu Sâm nở rộ hào quang màu xanh, hóa thành đốm sáng màu xanh biến mất không thấy.

Một cánh rừng hoa đào rậm rạp, lượng lớn cây đào gãy ngang, mặt đất gồ ghề, có thể nhìn thấy vài món bảo vật linh quang ảm đạm, còn có một chút vảy rồng màu đỏ.

Một mảng lôi quang màu bạc sáng lên, hiện ra bóng người Lưu Diêu. Nàng nhìn mặt đất bừa bãi, nhíu chặt lông mày lá liễu.

Một đợt tiếng xé gió chói tai vang lên, ngay sau đó, mặt đất kịch liệt chớp lên, nơi xa khói bụi cuồn cuộn.

Lưu Diêu nhìn về phía ngọn nguồn thanh âm, còn chưa bay ra bao xa, nàng thấy Vương Dương Thắng cùng Lưu Ngọc Sương bay tới trước mặt. Bọn họ sắc mặt tái nhợt, tay trái không cánh mà bay, một bộ dáng nguyên khí tổn thương nặng.

Lưu Diêu sắc mặt lạnh lùng, muốn ra tay tiêu diệt bọn họ.

Một đao khí màu vàng thổi quét ra, nhanh chóng đuổi kịp Vương Dương Thắng cùng Lưu Ngọc Sương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận