Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4522: Hỗn Nguyên Tử (1)

Mặt đất kịch liệt chớp lên, trong lòng Vương Anh Kiệt cả kinh, vội vàng bay lên trời, cách mặt đất ba thước.

Mặt đất phồng lên một cái gò đất, gò đất nhanh chóng di động về phía Vương Anh Kiệt.

Vương Anh Kiệt vừa tránh đi, vừa làm phép công kích gò đất.

Tay phải hắn bổ về phía hư không, vô số điểm sáng năm màu chợt xuất hiện, hóa thành một bàn tay năm màu, chuẩn xác vỗ lên trên gò đất.

Một tiếng vang lớn qua đi, gò đất nổ tung, trống trơn.

Ầm ầm ầm, mười mấy ngọn núi lửa phun trào, dung nham nóng bỏng từ trên cao rải xuống, lao thẳng đến Vương Anh Kiệt.

Vương Anh Kiệt kinh hãi biến sắc, vội vàng lấy ra một cái ô nhỏ năm màu, chống trên đỉnh đầu, cái ô nhỏ năm màu sau khi xoay vù vù, buông xuống một mảng lớn quầng sáng năm màu, bao phủ toàn thân hắn.

Nham tương màu đỏ rơi ở trên quầng sáng năm màu, điên cuồng lóe lên rồi tắt.

Vương Anh Kiệt nhíu mày, thần thức mở rộng, tra xét rõ ràng, chưa phát hiện cái gì khác thường, hắn cân nhắc một phen, thúc giục trận pháp, công kích xung quanh, tính cậy mạnh phá trận.

Ầm ầm ầm, mặt đất chia năm xẻ bảy, từng ngọn núi lửa bị hắn phá hủy, không có tác dụng gì, Vương Anh Kiệt vẫn như cũ bị nhốt ở trong quần thể núi lửa.

Một ngày sau, sắc mặt Vương Anh Kiệt tái nhợt, hắn đứng ở trong quần thể núi lửa, thở hồng hộc.

Quần thể núi lửa là trận pháp biến thành, hắn hủy diệt một ngọn núi lửa, trận pháp liền bổ sung một ngọn, nếu là không thể phá trận, hắn sớm hay muộn sẽ tiêu hao hết pháp lực, vây chết ở chỗ này.

Hư không chấn động vặn vẹo, hoàn cảnh trước mắt chợt mơ hồ, Vương Anh Kiệt xuất hiện ở trong rừng hoa đào, ba người bọn Vương Mạnh Bân ngay tại cách đó không xa.

Vương Mạnh Bân và Liễu Hồng Tuyết sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng pháp lực tiêu hao quá độ, Bạch Ngọc Kỳ sắc mặt hồng hào.

Một trăm lẻ tám cây đào màu đỏ gãy ngang, chỗ mặt gãy trơn nhẵn vô cùng.

“Ngọc Kỳ, là ngươi phá đi trận pháp?”

Vương Mạnh Bân nhìn về phía Bạch Ngọc Kỳ, tò mò hỏi.

Bạch Ngọc Kỳ gật gật đầu, nói: “Lâm tiền bối của Thất Tinh môn từng nói với ta loại trận pháp này, không ngờ thật sự gặp rồi.”

Được lợi bởi mạng lưới quan hệ của Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, Bạch Ngọc Kỳ trao đổi rộng khắp với trận pháp sư bậc sáu, trận pháp sư bậc bảy ngẫu nhiên cũng sẽ chỉ điểm Bạch Ngọc Kỳ, nàng được lợi không phải là ít, tiến bộ khá lớn.

“Chúng ta nghỉ ngơi một chút lại lên đường đi! Hy vọng kế tiếp không có cấm chế, chúng ta ở Vẫn Linh Khư trì hoãn không ít thời gian rồi.”

Bạch Ngọc Kỳ đề nghị.

Ba người bọn Liễu Hồng Tuyết lấy ra một viên Kim Ngọc Hồi Nguyên Đan, nuốt vào.

Sua khi pháp lực khôi phục tương đối rồi, bọn họ tiếp tục lên đường.

Dọc đường, cũng chưa va chạm vào cấm chế nữa.

Đi ra khỏi rừng hoa đào, một ngọn núi cao ngất trong mây xuất hiện ở trước mặt bọn họ, trên núi thảm thực vật thưa thớt, chân núi có một cửa hang lớn mấy trượng, phụ cận cửa hang có một khối đá lớn màu vàng cao hơn đầu người.

“Chính là nơi này.”

Vương Anh Kiệt trầm giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa hang.

Thần thức Vương Mạnh Bân mở rộng, tra xét hang núi, chưa phát hiện cái gì khác thường.

Hai con rối hình người bước vào hang núi, bốn người bọn Vương Anh Kiệt theo sát sau đó, đi hơn trăm bước liền tới cuối, một hang động lớn mấy trăm trượng xuất hiện ở trước mắt, trên vách đá có dấu vết con người mở ra.

Vương Anh Kiệt tới góc dưới bên trái hang động, vung tay phải, một cờ trận lóe ra hào quang màu vàng bay ra, nhập vào vách đá không thấy nữa.

Vách đá sáng lên một đợt hào quang màu vàng chói mắt, hiện ra một màn hào quang năm màu dày đặc, mặt ngoài màn hào quang trải rộng vô số phù văn năm màu, linh khí kinh người.

Xuyên thấu qua màn hào quang năm màu, có thể nhìn thấy một hài cốt hình người, cánh tay phải không cánh mà bay, chân trái cũng không biết tung tích, lúc còn sống hẳn là bị thương nặng.

“Đây là Ngũ Hành Tỏa Linh Trận, lực phòng ngự tương đối mạnh, có được năng lực tự chữa trị nhất định, trừ phi vận dụng thủ đoạn cường thế, ở trong thời gian ngắn phá đi cấm chế.”

Bạch Ngọc Kỳ giải thích, nếu là dễ dàng như vậy phá đi cấm chế, Vương Đại Phi đã sớm phá đi cấm chế.

Cấm chế bình thường còn có thể chậm rãi mài mòn, dùng nhiều thời gian một chút có thể phá đi cấm chế, Ngũ Hành Tỏa Linh Trận có thể chậm rãi chữa trị, chỉ có thể ở trong thời gian ngắn phá đi cấm chế.

“Động tĩnh phá trận có thể có chút lớn, ta đi trước bố trí cảnh báo trận, nếu đưa tới yêu thú bậc bảy, chúng ta cũng có thể sớm phát hiện.”

Bạch Ngọc Kỳ nói xong lời này, xoay người đi ra ngoài, Vương Anh Kiệt và Liễu Hồng Tuyết đi ra ngoài theo, hỗ trợ bố trí trận pháp, Vương Mạnh Bân ở lại chỗ này.

Bố trí xong cảnh báo trận, ba người bọn Bạch Ngọc Kỳ một lần nữa trở lại trong hang, ùn ùn thúc giục pháp tướng, công kích màn hào quang năm màu.

Ầm ầm ầm, nhiều loại linh quang bao phủ màn hào quang năm màu, toàn bộ hang động kịch liệt chớp lên, một ít đá vụn từ trên vách đá rơi xuống, rơi trên mặt đất.

Linh quang màn hào quang năm màu hơi ảm đạm, mặt ngoài phù văn lóe lên không ngừng.

Vương Mạnh Bân lấy ra Ngũ Lôi Kích, pháp lực mênh mông rót vào trong đó, Ngũ Lôi Kích trào ra vô số hồ quang năm màu, lao thẳng đến màn hào quang năm màu, một tiếng vang trầm cất lên, màn hào quang năm màu lõm xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận