Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1799: Thay nhau ngăn địch

Một mảng hào quang màu xanh to bằng căn phòng bắn nhanh đến, đánh về phía Lôi Phượng.

Lôi Phượng rung lên đôi cánh, mấy chục quả cầu sét màu bạc to bằng nắm tay bay ra, đón đỡ hào quang màu xanh.

Ầm ầm ầm!

Mấy chục quả cầu sét màu bạc đánh trúng hào quang màu xanh, hào quang màu xanh nhất thời nổ tung, một vầng mặt trời màu xanh xuất hiện ở bầu trời, bao phủ phạm vi trăm trượng.

Giao long màu xanh còn muốn áp dụng thủ đoạn khác, một lần hành động tiêu diệt luôn Lôi Phượng, đúng lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc, một tia chớp màu bạc thô to đánh xuống chỗ ở của Vương Thanh Sơn.

Hiển nhiên, Vương Thanh Sơn đã vượt qua cửa ải tâm ma, lại vượt qua lôi kiếp, thì có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ.

Hoàng Long chân nhân vừa kinh ngạc vừa giận dữ, hắn tự nhiên sẽ không ngồi xem Vương Thanh Sơn Kết Anh.

Tiếng xé gió rền vang, một cột sáng màu lam thô to đánh đến, chuẩn xác đánh ở bụng giao long màu xanh.

Một tiếng rên rỉ thê lương vang lên, nhiều miếng vảy rồng rụng xuống, bụng giao long màu xanh máu chảy không dừng.

...

Cột sáng đủ mọi màu sắc từ mặt đất bay tới, đánh lên trên thân giao long màu xanh, nhưng tựa như gãi ngứa, căn bản không làm gì được giao long màu xanh.

Tiếng xé gió rền vang, một đạo kiếm khí bảy màu dài hơn trăm trượng từ mặt đất bay ra, nháy mắt đến trước người giao long màu xanh, kiếm khí bảy màu bổ vào bụng giao long màu xanh, giao long màu xanh phát ra một tiếng gào rống đau khổ.

“Các ngươi muốn chết.”

Giao long màu xanh giận tím mặt, đến lúc này rồi, Hoàng Long chân nhân cũng không để ý được cái gì, lấy ra Huyền Hoàng Kính. Huyền Hoàng Kính xoay vù vù, hình thể tăng vọt, phun ra một mảng lớn quầng sáng màu vàng, bao phủ đám người Vương Trường Kiệt phía dưới.

“Mau tránh ra, đó là Huyền Hoàng Kính, có được thần thông hóa đá.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tử Nguyệt tiên tử biến sắc hẳn, lớn tiếng nhắc nhở.

Bàn tay ngọc của nàng chộp về phía dưới, hào quang màu tím lóe lên, một bàn tay to màu tím lớn hơn mười trượng bỗng dưng hiện lên, bổ về phía quầng sáng màu vàng.

Bàn tay to màu tím vừa va chạm với sương mù màu vàng, lập tức hóa đá, sau đó chia năm xẻ bảy, vỡ vụn ra.

“Mau tránh ra, không thể cứng rắn đón đỡ.”

Vương Trường Kiệt hét lớn một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, nhanh chóng lui về phía sau.

Cho dù như thế, vẫn có tộc nhân phản ứng chậm một nhịp, bị sương mù màu vàng đánh trúng, thân thể nhanh chóng hóa đá, biến thành những pho tượng, không thể động đậy. Những tộc nhân này đã chết, cho dù giải được hóa đá, cũng hết cứu rồi.

Hoàng Long Tỳ tỏa sáng rực rỡ, tiếng rồng gầm vang to, mặt ngoài giao long màu vàng di chuyển không chừng, giống như muốn bay ra bất cứ lúc nào, đánh về phía chỗ ở của Vương Thanh Sơn.

Giao long màu xanh há mồm phun ra một ngụm tinh huyết lớn, lóe lên nhập vào trong Hoàng Long Tỳ, hình thể Hoàng Long Tỳ tiếp tục tăng lên, che cả bầu trời, chưa hạ xuống, đã cho người ta một loại áp bách cảm giác nặng nề.

Một đòn toàn lực của một món linh bảo, ba người bọn Diệp Hải Đường rất khó chống đỡ.

Diệp Hải Đường hít sâu một hơi, phun ra một ngụm tinh huyết lớn, nhập vào trong Vạn Quỷ Lệnh, Vạn Quỷ Lệnh bộc phát ra hào quang chói mắt, tiếng quỷ khóc sói tru vang to, vô số âm khí trào ra.

Hào quang màu đen lóe lên, hình thể Vạn Quỷ Lệnh tăng vọt, đánh về phía Hoàng Long Tỳ.

Cùng lúc đó, Diệp Hải Đường đánh mấy pháp quyết lên trận bàn, mặt đất kịch liệt chớp lên, chợt nổi lên một trận cuồng phong, vô số hạt cát màu vàng bay lên, hóa thành một bàn tay màu vàng thật lớn, bổ về phía Hoàng Long Tỳ.

Nàng phất tay áo, một mảng lớn hào quang bắn ra, hóa thành mấy trăm con cốt thi ngoại hình khác nhau.

Ngoài thân Diệp Hải Đường chợt toát ra vô số âm khí màu đen, che kín những cốt thi này, một tràng tiếng quỷ khóc thê lương vang lên, một con cốt thi thật lớn cao hơn trăm trượng từ bên trong âm khí đi ra.

Cốt thi thân người đầu trâu, trên lưng mọc một đôi cánh xương thật lớn, tản mát ra một dao động làm người ta sợ hãi.

Hoàng Long Tỳ va chạm với Vạn Quỷ Lệnh, một tiếng kim loại va chạm vang lên trầm đục, Vạn Quỷ Lệnh nhất thời bay ngược đi, bàn tay màu vàng va chạm với Hoàng Long Tỳ, một cái đối mặt đã chia năm xẻ bảy, một đám bụi đất màu vàng khuếch tán đi bốn phương tám hướng.

Hai tay cốt thi đập về phía Hoàng Long Tỳ, há mồm phun ra những sợi tơ màu đen mảnh khảnh, bao vây lấy Hoàng Long Tỳ.

Cốt thi liên tục lui mười mấy bước, hai chân cắm thật sâu vào mặt đất, miễn cưỡng chặn được Hoàng Long Tỳ.

“Phá cho ta.”

Theo Hoàng Long chân nhân quát to một tiếng, Hoàng Long Tỳ tỏa sáng rực rỡ, sợi tơ màu đen mặt ngoài thi nhau đứt, thân thể cốt thi chia năm xẻ bảy.

Tiếng xé gió mãnh liệt, một lốc xoáy màu xanh cao mấy trăm trượng thổi quét đến, va chạm với Hoàng Long Tỳ, bộc phát ra một làn sóng khí mạnh mẽ, nơi sóng khí đi qua, từng tòa kiến trúc sụp đổ, đá vụn gỗ vụn bay múa đầy trời.

Giao long màu vàng ngoài thân Hoàng Long Tỳ di chuyển bất định, bộc phát ra ánh vàng chói mắt.

Tiếng xé gió rền vang, hình thể lốc xoáy màu xanh tăng lên, Hoàng Long Tỳ cưỡng ép lệch khỏi quỹ đạo sớm định ra, nện ở trên một đỉnh núi xanh biếc.

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, đỉnh núi ngọn núi cao này bị đập vỡ nát, mặt đất kịch liệt chớp lên, vô số đá vụn bắn tung tóe ra chung quanh.

Hào quang lóe lên, hiện ra bóng người Vương Hoa Phong, lốc xoáy màu xanh tự nhiên là hắn biến thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận