Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2790: Thất Tinh thương minh và Vạn linh môn (2)

“Đây là tu sĩ của đảo nhỏ phụ thuộc Huyền Linh đảo hiếu kính Vương sư thúc. Sư bá sư thúc trước kia toạ trấn Huyền Linh đảo cũng có đãi ngộ này. Một ít linh mộc mà thôi, gốc Kim ly mộc ba ngàn năm này là Chu gia Thiên trúc đảo, Chu đạo hữu bỏ số tiền lớn mua về từ Thất Tinh thương minh. Có thể hiếu kính Vương sư thúc là vinh hạnh của bọn hắn.”

Trầm Vân Phi dùng một loại giọng điệu lấy lòng nói. Hắn giúp Vương Trường Sinh chăm nom linh thú linh trùng, đương nhiên thu được không ít chỗ tốt. Nếu chỉ dựa vào bổng lộc Trấn Hải cung phát, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì việc tu luyện của hắn, không thể chống đỡn hắn nuôi linh trùng linh thú. Càng đừng nói đến hiếu kinh sư môn trưởng bối, nhân tình tới lui.

Cùng là Nguyên Anh tu sĩ, có thân phận đệ tử Trấn Hải cung, hơn nữa có thể tiếp xúc với Hoá thần tu sĩ. Không biết có bao nhiêu Nguyên Anh tu sĩ nịnh bợ Trầm Vân Phi.

Ăn thịt người miệng ngắn bắt người nương tay. Chu gia xuất ra không ít chỗ tốt cho Trầm Vân Phi, Trầm Vân Phi đương nhiên sẽ giúp Chu gia nói tốt ài câu. Loại tình huống này ở Trấn Hải cung cũng không kỳ quái.

Thế lực nào cũng sẽ có loại tình huống này, chỉ cần không quá phận, cũng sẽ không có ai quản.

Chặn đường tài lộc, khác nào giết cha giết mẹ người.

“Chua gia Thiên trúc đảo? Chu gia có thế lực rất lớn sao?”

Vương Trường Sinh thuận miệng hỏi. Hắn đương nhiên biết Trầm Vân Phi thu không ít chỗ tốt. Chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn, hắn sẽ không rảnh đi quản những chuyện này.

“Chu gia có truyền thừa hơn tám trăm năm, gia chủ là Chu Thừa Kiền. Chu gia dựa vào Trấn Hải cung chúng ta thời gian không dài, Chu đạo hữu có hai vị hậu nhân tư chất không tệ, muốn bái nhập Trấn Hải cung chúng ta. Nhưng năm mươi năm sau mới khia sơn môn thu đồ đệ.”

Trầm Vân Phi chậm rãi nói, rất có chừng mực.

Trấn Hải cung cứ mỗi trăm năm lại khai sơn môn một lần, tuyển nhận đệ tử. Ngoài ra, nếu được tu sĩ cấp cao của Trấn Hải cung coi trọng, có thể được chiêu mộ nhập môn. Hoá thần tu sĩ mới có quyền lợi chiêu mộ đệ tử nhập môn. Chu Thừa Kiền muốn thông qua Vương Trường Sinh, để hậu nhân của hắn bái làm môn hạ của Vương Trường Sinh.

Trầm Vân Phi không dám nhiều lời, chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, hắn rất rõ ràng.

“Muốn bái nhập Trấn Hải cung? Để cho hậu nhân của hắn năm mươi năm sau tham gia đại điển thu đồ đệ đi! Có bản lãnh đương nhiên có thể bái nhập Trấn Hải cung, không có bản lãnh thì càng không cần phải nói nữa.”

Giọng điệu Vương Trường Sinh bình thản, hắn thật sự không có hứng thú thu đồ đệ.

Tiếng răng rắc vang lên, Kim ly thụ sau lưng Trầm Vân Phi chợt xuất hiện một đạo vết rách thật nhỏ. Rất nhanh, vết rách càng lúc càng lớn, một con cự nghĩ màu vàng dài hơn năm trượng chui ra từ bên trong thân cây. Cả người nó kim quang lập loè, giống như một khối vàng thật lớn vậy.

Thôn kim nghĩ cũng vừa tiến vào cấp bốn thượng phẩm. Sau khi đến Huyền Dưng giới, thức ăn của nó tốt hơn gấp mấy lần. Linh mộc ngàn năm, khoáng thạch cấp bốn,… Thế nên tốc độ tiến cấp của Thôn kim nghĩ cũng nhanh hơn một chút.

Vương Trường Sinh vẫy tay một cái, Thôn kim nghĩ hoá thành một đạo kim quang bay vào ống tay áo hắn, biến mất không thấy.

“Ngươi chăm sóc cho tốt Thôn kim nghĩ, làm cho tốt chuyện trong phạm vi chức vụ của ngươi. Không nên làm những chuyện không cần làm. Nếu bị Chấp pháp điện biết được nhược điểm vậy thì phiền toái rồi.”

Vương Trường Sinh nhắc nhở, giọng điệu nghiêm khắc.

Thần sắc Trầm Vân Phi sợ hãi, liên thanh đáp vâng.

“Đúng rồi, hiện tại Phệ hồn kim thiền thế nào rồi?”

Vương Trường Sinh hỏi tình huống của Phệ hồn kim thiền. Phệ hồn kim thiền là linh trùng trưởng thành chậm nhất trên tay hắn.

“Nó đã là cấp bốn trung phẩm. Trước đó không lâu còn ăn một đám tinh hồn yêu thú cấp bốn, hiện đang lâm vào ngủ say. Loại linh trùng này tiến cấp tương đối khó khăn, đại đa số linh trùng tiến cấp đều tương đối khó khăn.”

Trầm Vân Phi trả lời chi tiết.

“Ngươi có biết ai chăn nuôi Phệ hồn kim thiền không? Có cao thủ chăn nuôi linh trùng hay không?”

Vương Trường Sinh truy hỏi.

“Trấn Hải cung chúng ta không có bao nhiêu tu sĩ cấp cao chăn nuôi linh trùng, chủ yếu là vì linh trùng rất dễ bị giết trong trận đấu pháp. Nghe nói Vạn Linh môn Kim Điệp tiên tử có chăn nuôi một con Phệ hồn kim thiền bậc năm. Ngoài ra, ta không nghe nói đến có tu sĩ cấp cao khác chăn nuôi Phệ hồn kim thiền. Phụ trợ linh trùng tiến cấp rất khó khăn, nhưng sau khi phụ trợ linh trùng tiến cấp lên cấp cao, thường có được đại thần thông không thể tưởng tượng.”

Trầm Vân Phi giải thích.

Vương Trường Sinh có chút suy nghĩ gật đầu. Vạn linh môn là môn trong tứ môn, đệ tử Vạn linh môn am hiểu khu trùng ngự thú.

Vương Trường Sinh lại dặn dò thêm vài câu rồi dẫn theo Thôn kim nghĩ rời khỏi.

Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh xuất hiện ở một toà quảng trường đá lớn hơn vạn mẫu. Trung ương quảng trường toạ lạc một toà đại điện kim bích huy hoàng, trên bảng hiệu viết ba chữ cái to “Truyền tống điện”. Bên trong Truyền tóng điện thiết lập nhiều trận pháp có thể truyền tống đều các đảo khác nhau.

Ở cửa có hai vị Kim Đan tu sĩ trông coi. Bọn họn nhìn thấy Vương Trường Sinh đến, vội vàng hành lễ.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, bước đi vào, Hoàng Vân Nhi chờ đã lâu.

Vương Trường Sinh cũng không nói lời thừa, dẫn theo Hoàng Vân Nhi đứng trên một toà truyền tống trận, sau đó đánh vào một đạo pháp quyết.

Một đoàn linh quang chói mắt sáng lên từ dưới chân, dần bao phủ bóng người bọn họ rồi biến mất không thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận