Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6258: Cơ duyên của Vương Thanh Linh (2)

Hư ảnh Chu Tước phun ra một ngọn lửa màu đỏ, hóa thành một con Chu Tước hình thể thật lớn, mang theo nhiệt độ cao khủng bố, lao thẳng đến hai con hỗn độn thú bảy màu.

Bầu trời biến thành màu đỏ rực, mặt biển bốc lên ngọn lửa hừng hực, phạm vi mấy chục vạn dặm hóa thành một mảng biển lửa màu đỏ, nhiệt độ cao khiến hư không xé rách ra, xuất hiện lượng lớn vết rách.

Chu Tước Phần Thiên!

Hỗn độn thú sáu màu nhẹ nhàng vỗ cánh, tránh được hỏa tước màu đỏ.

Hỗn độn thú bảy màu vung hai nắm đấm, đánh lên trên thân hỏa tước màu đỏ đang lao tới.

Ầm ầm ầm, thân thể Chu Tước nổ tung, lửa hừng hực bao phủ thân thể hỗn độn thú bảy màu, ngoài thân hỗn độn thú bảy màu sáng lên linh quang bảy màu chói mắt, lửa tan đi, Hỏa pháp tắc căn bản không làm gì được nó.

Một tiếng rống thê lương vang lên, hỗn độn thú bảy màu nhìn về phía ngọn nguồn thanh âm, nhìn thấy đầu hỗn độn thú sáu màu có thêm vài lỗ thủng, từ trên cao rơi xuống.

“Đây là thần thông gì!” Hỗn độn thú bảy màu kinh ngạc nói.

“Đồng bạn của ngươi đã chết, vẫn là theo nó cùng lên đường đi! Cũng có bạn.”

Vương Thanh Linh mở miệng nói.

Nghe xong thanh âm này, hỗn độn thú bảy màu cảm giác một cơn mệt mỏi mạnh mẽ ập tới, buồn ngủ, Mộng pháp tắc.

Một tiếng long ngâm vang tận mây xanh cất lên, dưới chân hỗn độn thú bảy màu xuất hiện một hư ảnh bạch long, hư ảnh bạch long giống như vật còn sống xoay quanh không ngừng, một vầng sáng màu trắng từ dưới chân phóng lên cao, bao phủ thân thể hỗn độn thú bảy màu.

Hỗn độn thú bảy màu bị đóng băng, biến thành một bức tượng băng thật lớn.

Vương Thanh Linh nhẹ nhàng vỗ cánh chim màu đỏ trên lưng, biến mất khỏi chỗ cũ, xuất hiện ở phụ cận tượng băng. Tượng băng sáng lên một đạo linh quang bảy màu chói mắt, tầng băng tan vỡ.

Móng vuốt phải của nàng sáng lên hào quang màu trắng chói mắt, hướng về đầu hỗn độn thú bảy màu mà đi.

Một tiếng vang trầm cất lên, trên đầu hỗn độn thú bảy màu có thêm một lỗ thủng khủng bố, chảy máu không ngừng, ngã xuống.

Dung Khiếu Quyết cộng thêm Càn Khôn Tam Chỉ, hỗn độn thú bảy màu bình thường cũng không ngăn được.

Vương Thanh Linh thu hồi thi thể cùng tinh hồn hỗn độn thú, nhìn về phía ngọn núi cao.

Khi bọn họ chạy đến nơi đây, vừa lúc đụng phải hỗn độn thú đang phá cấm, xem tới nơi này khẳng định có thứ tốt, chỉ không biết là thứ tốt gì.

Vương Thanh Linh lấy ra một tấm bùa lóe ra hào quang vàng óng, vỗ lên trên người, một màn hào quang màu vàng dày đặc theo đó hiện lên, bảo vệ toàn thân, nàng bay về phía ngọn núi cao.

Nàng vừa tới gần ngọn núi cao trăm trượng, tốc độ liền chậm lại, một trọng lực mạnh mẽ theo đó hiện lên.

Nàng đáp ở trên một cái cầu thang đá màu xanh, cầu thang đá từ chân núi kéo dài đến đỉnh núi, đỉnh núi có một tòa trang viên diện tích rộng lớn. Tiếng sấm sét ầm ầm ầm vang lên, một đạo tiên lôi sáu màu từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác bổ lên trên màn hào quang màu vàng, màn hào quang màu vàng nổi lên một trận gợn sóng, tiên lôi sáu màu giống như bùn rơi vào biển lớn, biến mất không còn dấu vết.

Vương Thanh Linh đi lên trên núi, càng tới gần đỉnh núi, trọng lực càng mạnh, tiên lôi sáu màu đánh xuống uy lực càng lớn, cũng may nàng mang theo bên người nhiều tấm tiên phù bậc hai, tấm Càn Dương Hóa Lôi Phù này có thể suy yếu uy lực của lôi điện lực.

Vương gia những năm qua tích góp một lượng lớn tài phú, tồn trữ không ít thứ tốt, vì một lần này tầm bảo Càn Khôn khư, Vương Trường Sinh lấy ra không ít thứ tốt.

Lúc sắp đến đỉnh núi, màn hào quang màu vàng liền trở nên như ẩn như hiện, mắt thấy không chịu nổi.

Vương Thanh Linh không bận tâm, đẩy nhanh bước chân, một tiếng sét vang lên, một đạo tiên lôi sáu màu thô to vô cùng từ trên trời giáng xuống, bổ lên màn hào quang màu vàng, màn hào quang màu vàng chia năm xẻ bảy, lôi quang màu vàng bao phủ thân thể Vương Thanh Linh.

Vương Thanh Linh đẩy nhanh bước chân, một đạo tiên lôi sáu màu càng thêm thô to đánh xuống, ngoài thân của nàng nở rộ hào quang màu trắng, mọc ra vô số vảy rồng màu trắng, bảo vệ toàn thân.

Lôi quang sáu màu bao phủ bóng người Vương Thanh Linh, một màn hào quang màu vàng đất bao phủ trang viên, Vương Thanh Linh bay đến trên không trang viên, tay phải hóa thành long trảo, bổ về phía màn hào quang màu vàng, một tiếng vang trầm cất lên, màn hào quang màu vàng chia năm xẻ bảy, nàng bay vào trong trang viên, không còn lôi điện lực hạ xuống.

Trong trang viên có không ít linh điền, đều trống trơn.

Vương Thanh Linh bắt đầu đi dạo ở trong trang viên, chưa có phát hiện gì. Nửa khắc sau, nàng xuất hiện ở cửa một tòa lầu các màu xanh cao chín tầng, trên bảng hiệu viết ba chữ to màu vàng “Vạn Hồ Các”.

Vương Thanh Linh thả ra một con rối thú hình người, đẩy ra cửa phòng, đi vào, cũng không có gì khác thường, nàng lúc này mới đi vào theo.

Lầu các che kín tro bụi, không biết bao lâu chưa từng có tu sĩ tới.

Nàng tới cửa một gian mật thất, đánh ra một chưởng, cửa theo tiếng mà tan vỡ, bên trong có một tòa pháp trận màu đỏ, một cái lò luyện đan hào quang màu đỏ lưu chuyển không ngừng lơ lửng ở trên không pháp trận.

Bên trái có một cái tủ đồ bằng đá, bên trên bày một ít ngọc giản cùng hộp ngọc.

Vương Thanh Linh đi đến bên cạnh tủ để đồ, cầm lấy một cái ngọc giản màu xanh, thần thức chìm vào trong đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận