Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5319: Trọng bảo (1)

Thiên Hồng động thiên có tiết điểm không gian đi thông Thương Nguyên giới, hắn tính từ nơi này rời khỏi, quay về Huyền Dương giới trước rồi nói sau.

Tộc nhân đều đã phân tán, lần lượt tìm, không biết tìm tới ngày tháng năm nào, dù sao Vạn Lung đại lục so với Huyền Linh đại lục còn lớn hơn, lại là địa bàn của dị tộc.

Bọn họ chạy đến dị giới đại khai sát giới, dị tộc bọn Thang tộc khẳng định sẽ trả thù, hắn tính mau chóng chạy về Huyền Dương giới, giao tài liệu khai khiếu cho Vương Trường Sinh khai khiếu.

Nếu không phải Vương Trường Sinh cho Vạn Linh Đạo Quả, Vương Thanh Sơn cũng không cách nào tu luyện linh vực nhập môn, càng không thể đạt được nhiều bảo vật cùng tài nguyên tu tiên như vậy, uống nước phải nhớ nguồn.

Trần Nguyệt Dĩnh gật gật đầu, thúc giục: “Đi đi! Mau chóng rời khỏi Thiên Khung giới tương đối tốt hơn.”

Nàng đạt được phương pháp tu luyện linh vực, tính bế quan tiềm tu một đoạn thời gian, tìm hiểu linh vực.

Vương Thanh Sơn bấm pháp quyết, Thanh Liên Toa hướng về nơi xa bay đi, rất nhanh đã biến mất ở phía chân trời.

...

Thiên Lung sơn mạch, tổ địa Lung tộc.

Một thiếu phụ váy vàng dáng người yểu điệu cùng một ông lão áo bào đỏ dáng người mập mạp ngồi ở trong một tòa đình đá màu xanh, đang nói cái gì.

“Chúng ta bắt được bộ phận tu sĩ Huyền Dương giới, sưu hồn đối với bọn họ, bọn họ cũng không liên hệ được Trần Nguyệt Dĩnh và Vương Thanh Sơn, càng không biết hội hợp ở nơi nào.”

Ông lão áo bào đỏ nhíu mày nói. Đồng Phong, Đại Thừa sơ kỳ.

“Bọn họ sẽ không trốn vào Thiên Hồng động thiên, mang món bảo vật kia cầm đi chứ?”

Thiếu phụ váy vàng nghĩ tới cái gì, có chút lo lắng nói.

Kim Dao, Đại Thừa trung kỳ.

“Trên tay bọn họ lại không có Huyền Thiên tàn bảo loại phòng ngự, nào có dễ dàng lấy đi món bảo vật đó như vậy? Nếu không phải trên tay chúng ta chỉ có Huyền Thiên chi bảo loại phụ trợ, đã sớm thu đi món đồ vật kia rồi.”

Đồng Phong không cho là đúng.

Kim Dao gật đầu nói: “Điều này cũng đúng, Vạn Lung Bàn hủy ở trong trường hạo kiếp kia, cũng may đã giải quyết được đám Phệ Linh Trùng biến dị kia.”

Hơn mười vạn năm trước, Thiên Khung giới xuất hiện Phệ Linh Trùng bậc tám biến dị, thần thông quảng đại, giết không ít tu tiên giả. Đại Thừa Thang tộc điều động lượng lớn tu sĩ Đại Thừa đối phó Phệ Linh Trùng, Lung tộc cũng tham chiến, vì thế trấn tộc chi bảo Vạn Lung Bàn đã bị hủy diệt.

“Đúng vậy! Năm đó con trùng mẫu kia thế mà có thể cứng rắn đối kháng Huyền Thiên chi bảo công kích, cũng may Thang tộc trấn tộc chi bảo Diệt Hồn Bàn chuyên thương tổn thần hồn, lúc này mới tiêu diệt được trùng mẫu, còn có bộ phận Phệ Linh Trùng may mắn sống sót, nhưng không đủ gây họa. Yêu trùng biến dị vốn đã rất khó khăn, đời sau muốn kế thừa thần thông của trùng mẫu rất khó khăn, huống chi Thang tộc phong kín hang ổ Phệ Linh Trùng, hơn nữa phái tu sĩ Đại Thừa trông coi, hẳn là không thành vấn đề.”

Đồng Phong nói xong lời cuối cùng, sắc mặt ngưng trọng.

“Món bảo vật đó nói không chừng có thể tiến cấp thành Huyền Thiên chi bảo, cũng không biết là ai ở nơi đó bố trí trận pháp bồi dưỡng bảo vật này, chẳng lẽ là Hỏa Dương tộc?”

Vẻ mặt Kim Dao đầy tò mò.

“Không dễ dàng tiến cấp Huyền Thiên chi bảo như vậy, nhưng uy lực quả thật mạnh hơn nhiều so với Huyền Thiên tàn bảo bình thường.”

Đồng Phong không cho là đúng, hắn lấy ra một tấm pháp bàn màu vàng nhạt, đánh vào một đạo pháp quyết, nhíu mày: “Đã phát hiện hành tung Diệp Vân Phi, đi, mau chạy qua, tranh thủ tiêu diệt y.”

Bọn họ rời khỏi trang viên, tính đi bao vây tiễu trừ Diệp Vân Phi.

...

Thiên Hồng động thiên, Vương Thanh Sơn và Trần Nguyệt Dĩnh đứng ở một mảnh đất rộng rãi, nhìn một ngọn núi khổng lồ cao chọc trời nơi xa, sườn núi trở lên bị một mảng sương mù màu trắng bao phủ, không thấy rõ tình hình bên trong.

Giữa sườn núi trở xuống cắm không ít phi kiếm, những phi kiếm này có cái loang lổ vết gỉ, có cái chỉ còn lại chuôi kiếm, có cái chỉ có thân kiếm.

Bọn họ đi vòng một đoạn đường dài, thật không dễ gì mới tới nơi này.

Đám người Vương Lập Hà chờ ở nơi xa, bọn họ dựa tới quá gần, bản mạng phi kiếm không chịu khống chế.

Hộp kiếm trên người Vương Thanh Sơn khẽ chớp lên, truyền ra từng đợt tiếng kiếm rít bén nhọn.

“Kiếm trủng (mộ kiếm)?”

Trần Nguyệt Dĩnh sắc mặt ngưng trọng, Trấn Hải cung cũng có bồi dưỡng kiếm tu, nhưng hiệu quả rất nhỏ, chưa xuất hiện hạt giống nào tốt.

Vương Thanh Sơn có thể cảm nhận được, bản mạng phi kiếm của mình muốn bay khỏi hộp kiếm, tới ngọn núi khổng lồ chọc trời, loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên gặp.

Vương Thanh Sơn giơ tay phải, một tấm phù triện lóe ra hào quang màu vàng bay ra, mặt ngoài phù triện có một hình người cỡ nhỏ, chính là phù binh.

Hắn đánh vào một đạo pháp quyết, phù triện màu vàng nở rộ ra hào quang màu vàng chói mắt, hóa thành một đại hán áo vàng dáng người khôi ngô, ngoài thân lóe lên phù văn.

Đại hán áo vàng sải bước đi về phía trước, khi hắn đi lên ngọn núi khổng lồ cao chọc trời, một mảng lớn kiếm khí sắc bén thổi quét đến, chém về phía đại hán áo vàng.

Phù văn ngoài thân đại hán áo vàng tỏa sáng, một bộ chiến giáp màu vàng dày đặc bỗng dưng hiện lên, bảo vệ toàn thân, đồng thời mặt đất hóa đất thành cát, vô số hạt cát màu vàng bay lên, hóa thành những cây đao cát màu vàng, đón đỡ kiếm khí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận