Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6342: Lưỡng Nghi Kim Phách Đan

Nơi này thiên địa nguyên khí dư thừa như vậy, muốn nói không có yêu thú là không có khả năng, ngoài ra còn có kẻ tầm bảo khác.

Vương Thanh Phong và Đổng Tuyết Ly chậm rãi tiến lên, tốc độ cũng không nhanh.

Sau thời gian một chén trà, Vương Thanh Phong dừng bước, tay phải nở rộ hào quang màu đỏ, hướng về mặt đất nơi nào đó chém một phát, một đạo đao khí màu đỏ quét ra, chém lên mặt đất, mặt đất nứt toác ra, xuất hiện một vết nứt to dài vô cùng, một con bọ cạp cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể, bị một vầng sáng màu trắng bao phủ, cuốn về bên người Đổng Tuyết Ly.

“Lưu Sa Hạt Chân Tiên kỳ!”

Đổng Tuyết Ly mỉm cười, thu vào một cái bình ngọc màu trắng.

Bọn họ dọc đường đi, đã đụng phải một ít yêu thú Chân Tiên kỳ, chúng nó đều đã hóa thành hình người, căn bản không phải đối thủ của Vương Thanh Phong cùng Đổng Tuyết Ly.

Hai canh giờ sau, bọn họ đứng ở trên một quả đồi thấp.

“Cửu Tinh Chi! Tuổi vượt qua ba ngàn vạn năm.”

Vương Thanh Phong kinh ngạc nói, hạt châu màu vàng trong tay lóe lên không ngừng.

Vốn là tìm kiếm động phủ tọa hóa của Diệu Pháp Tiên Tôn, bất ngờ phát hiện vài cây Cửu Tinh Chi, bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua.

“Không có yêu thú trông coi sao?”

Đổng Tuyết Ly hỏi.

“Trước mắt chưa phát hiện, có lẽ là nấp đi rồi, cẩn thận một chút.”

Vương Thanh Phong nói.

Bọn họ đẩy nhanh tốc độ, không đến nửa khắc đồng hồ, bọn họ xuất hiện ở bên ngoài một thung lũng hẹp dài, trong thung lũng mọc đầy cỏ dại.

Thần thức bọn họ mở rộng, tra xét tình huống trong thung lũng.

Trong thung lũng có một cái hang rộng khoảng một trượng, cuối hang là một hang đá lớn hơn trăm mẫu, góc dưới bên trái hang đá có ba cây linh chi màu bạc.

Vương Thanh Phong phất tay áo, mấy quả cầu lửa màu đỏ bay ra, rơi ở trên cỏ dại, cỏ dại tự bốc cháy, hóa thành tro tàn, không qua bao lâu, cỏ dại trong thung lũng bị thiêu đốt hết.

Bọn họ bước vào, vẻ mặt đầy đề phòng.

Rất nhanh, bọn họ đã đến trong thung lũng, đi vào hang.

Hang âm u ẩm ướt, nhưng cái này không ảnh hưởng đến bọn họ.

Bọn họ đi vào trong hang đá, thần thức đảo qua toàn bộ hang đá, cũng chưa có phát hiện gì, sải bước đi về phía Cửu Tinh Chi.

Bọn họ tới trước ba cây Cửu Tinh Chi, vách đá phụ cận sáng lên một đạo hào quang màu vàng, hiện ra một thanh niên áo vàng dáng người gầy gò, yêu khí ngút trời.

Đôi mắt thanh niên áo vàng sáng lên hào quang màu vàng chói mắt, đều phun ra một cột sáng màu vàng, lao thẳng đến Vương Thanh Phong cùng Đổng Tuyết Ly.

Vương Thanh Phong cùng Đổng Tuyết Ly phản ứng rất nhanh, giày sáng lên bảo quang chói mắt, thân thể nhoáng lên một cái, tránh được hai đạo hào quang màu vàng, hai đạo hào quang màu vàng đánh lên mặt đất.

Thanh niên áo vàng một đòn bất thành, thân thể chui vào trong vách đá, muốn chạy trốn.

Đúng lúc này, một đợt tiếng chuông vang dội cất lên, thân thể hắn run lên, ngũ quan vặn vẹo, ở chỗ sâu trong thần hồn truyền đến một đợt đau đớn khó có thể chịu được.

Chờ hắn phục hồi tinh thần, một đạo kiếm quang màu trắng sắc bén thổi quét đến, đã đến trước mặt hắn.

Một màn hào quang màu trắng dày đặc bao phủ ba cây Cửu Tinh Chi, phòng ngừa dao động đấu pháp hủy diệt Cửu Tinh Chi.

Thanh niên áo vàng há mồm phun ra một làn sóng âm màu vàng, đón đỡ về phía kiếm quang màu trắng.

Sóng âm màu vàng giống như tờ giấy, bị kiếm quang màu trắng chém vỡ nát, vách đá cũng bị chém thành hai nửa, một ít đá vụn đập lên màn hào quang màu trắng.

Kiếm quang màu trắng lướt qua thân thể thanh niên áo vàng, chém nó thành hai nửa, một con thằn lằn năm màu cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể.

“Thì ra là Biến Sắc Tích Dịch (thằn lằn đổi màu).”

Đổng Tuyết Ly bừng tỉnh đại ngộ.

Tinh hồn thằn lằn năm màu còn chưa bay ra bao xa, đã bị một vầng sáng màu đỏ bao phủ, cuốn về bên người Vương Thanh Phong, Vương Thanh Phong sưu hồn đối với nó.

“Ngũ Thải Tích Dịch Kim Tiên sơ kỳ mà thôi.”

Vương Thanh Phong đựng con thằn lằn cỡ nhỏ vào một cái bình ngọc màu đỏ.

Con thú này bất ngờ phát hiện cửa vào Vạn Linh động thiên, ở Vạn Linh động thiên tiềm tu, thật không dễ gì mới tu luyện đến Kim Tiên kỳ, từng ăn ba cây Cửu Tinh Chi, Vương Thanh Phong cùng Đổng Tuyết Ly tìm tới cửa.

Ngũ Thải Tích Dịch căn bản không phải đối thủ của bọn họ, cũng chỉ sở trường đánh lén.

Đổng Tuyết Ly phất tay áo, màn hào quang màu trắng hóa thành một cây cờ lệnh màu trắng, nhập vào ống tay áo của nàng.

Đổng Tuyết Ly thật cẩn thận đào ra ba cây Cửu Tinh Chi, đựng vào trong hộp ngọc, thu vào vòng tay trữ vật.

“Chúng ta đi động phủ tọa hóa của Diệu Pháp Tiên Tôn đi! Hy vọng chưa có yêu thú nào phát hiện động phủ tọa hóa của hắn.”

Vương Thanh Phong nói.

Bọn họ cẩn thận kiểm tra một phen, sau khi xác nhận không có thứ khác bỏ sót, đi ra ngoài.

Hồi lâu sau, bọn họ đứng ở chân một ngọn núi cao hiểm trở, sắc mặt ngưng trọng.

Đỉnh núi hướng sang trái có một hồ nước màu đen thật lớn, hướng sang phải có một thảo nguyên thật lớn.

Vương Thanh Phong cầm trên tay một tấm da thú màu đỏ, bên trên có văn tự ghi lại, hoàn cảnh rất giống nơi này.

“Hẳn là nơi này.”

Đổng Tuyết Ly nói, tay phải hướng về đỉnh núi cao chém một phát, một đạo kiếm quang màu trắng sắc bén quét ra, chém về phía đỉnh núi.

Kiếm quang màu trắng chém lên ngọn núi cao, ngọn núi kịch liệt nhoáng lên một cái, lượng lớn đá vụn lăn xuống, sườn núi sáng lên một đạo hào quang màu vàng, hiện ra một màn hào quang lóe ra hào quang màu vàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận