Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5073: Bản đồ

Vách đá tỏa ra một đợt hào quang màu vàng mỏng manh, cẩn thận quan sát, thi hài hình người ngực trái gãy xương, chân phải không cánh mà bay, hơn phân nửa thi hài là màu đen, trên xương tay phải có một vòng tay trữ vật màu xanh.

Vương Vĩnh An cùng Vương Nhất Nhị đi vào, nhìn thấy vòng tay trữ vật, bọn họ có chút kinh ngạc.

Đại bộ phận tu sĩ Hợp Thể đều là sử dụng nhẫn trữ vật, vòng tay trữ vật là thứ tương đối cao cấp, số ít tu sĩ Hợp Thể mới có vòng tay trữ vật.

Vương Vĩnh An nhíu mày, phân tích: “Có một con yêu điệp tới đây, có chút kỳ quái. Yêu điệp là yêu trùng quần cư, không có khả năng xuất hiện một con đâu! Hẳn là phái tới tìm hiểu tình huống.”

“Nhắm chừng là chúng ta phá cấm động tĩnh quá lớn, đưa tới tu sĩ khác đi! Chỉ không biết bọn họ có bao nhiêu người, trước ra ngoài xem chút.”

Vương Nhất Nhị nhíu mày nói.

Vương Nhất Nhị phất tay áo, một quả cầu lửa màu đỏ thật lớn bay ra, nện ở trên thân thi hài hình người, lửa hừng hực bao phủ thi hài.

Hắn một tay chộp một phát, vòng tay trữ vật từ trong lửa bay ra, rơi ở trên tay hắn.

Thần thức của hắn đảo qua, trên mặt lộ ra biểu cảm thất vọng, trung phẩm thông thiên linh bảo chỉ ba món, xem ra người này cũng không giàu có, còn có không ít thứ vụn vặt, nhưng bọn họ bây giờ không có thời gian xem xét.

Một con linh điệp màu xanh vừa tới gần hẻm núi hơn mười dặm, hư không nổi lên dao động, một bàn tay màu đỏ bỗng dưng hiện lên, vỗ ở trên thân linh điệp màu xanh.

Một tiếng nổ lớn vang lên, lửa hừng hực bao phủ linh điệp màu xanh.

Vô số hơi nước màu lam tuôn trào ra, nhanh chóng hóa thành một ngọn núi nước màu lam cao mấy trăm trượng, lao về phía ngọn lửa.

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, lửa chia năm xẻ bảy, linh điệp màu xanh hóa thành sương mù máu đầy trời, biến mất không thấy nữa.

Ở ngoài trăm dặm, ba người bọn Mộ Thiến nhíu mày.

“Không phải yêu thú bậc tám, là tu sĩ Nhân tộc, số lượng không rõ, tu vi không rõ.”

Mộ Thiến nhíu mày nói.

Linh điệp của nàng bị giết quá nhanh, chưa thể phát hiện tình huống cụ thể của kẻ địch.

“Tu sĩ Nhân tộc! Gặp bọn họ một chút, đi.”

Đại hán áo xanh trầm giọng nói, ba người bọn họ đều là Hợp Thể trung kỳ, cho dù đụng phải tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ, cũng có sức chiến một trận.

Bọn họ hóa thành ba đạo độn quang, hướng về hẻm núi bay tới.

Bọn họ vừa tới gần hẻm núi cách mấy chục dặm, hư không chấn động vặn vẹo, vô số hơi nước màu lam cùng ánh lửa màu đỏ chợt xuất hiện, nhanh chóng hóa thành một ngọn núi nước màu lam cao mấy trăm trượng cùng một con giao long lửa màu đỏ dài hơn ngàn trượng, hướng thẳng đến bọn họ.

Mộ Thiến bấm pháp quyết, ngoài thân nở rộ hào quang màu xanh, hư ảnh một con cá voi khổng lồ xuất hiện ở đỉnh đầu, hư ảnh cá voi mở hàm dưới, phun ra một làn sóng âm màu lam.

Giao long lửa màu đỏ cùng sóng âm màu lam va chạm, nháy mắt tán loạn, hóa thành lửa đầy trời, núi nước màu lam đánh tan sóng âm màu lam, lao thẳng đến bọn họ.

Bàn tay phải đại hán áo xanh hướng về hư không vỗ một phát, vô số nước biển màu lam tuôn trào ra, hóa thành một bàn tay khổng lồ che trời màu lam, nghênh đón, nháy mắt bị núi nước màu lam đánh vỡ nát.

Cùng là tu sĩ Hợp Thể, độc môn thần thông của《 Vạn Hải Tiên Kinh 》uy lực tự nhiên không tầm thường.

Mộ Thiến vội vàng triệu ra một tấm gương nhỏ lóe ra hào quang màu lam, đánh vào một đạo pháp quyết, tấm gương nhỏ màu lam phun ra một đạo hào quang màu lam thô to, xuyên thủng núi nước màu lam, núi nước màu lam nháy mắt kết băng, chia năm xẻ bảy, vô số khối băng màu lam từ trên cao rơi xuống.

Một đạo hào quang màu vàng óng thô to từ trên trời giáng xuống, bao phủ về phía Mộ Thiến, nàng đang muốn tránh đi, một đợt tiếng rít quái dị đến cực điểm vang lên, nàng cảm giác thần hồn muốn xé rách ra, đau đớn khó chịu nổi.

Chờ nàng phục hồi tinh thần, quầng sáng màu vàng đã bao phủ Mộ Thiến, nàng cảm giác trời đất xoay chuyển một phen, xuất hiện ở trên không biển lớn mênh mông vô bờ.

“Không ổn, ảo thuật!”

Mộ Thiến biến sắc hẳn.

Vương Như Mộng lấy ra một tấm Thiên Cương Thần Lôi Phù, sau khi bay lên trời, nháy mắt nổ tung ra, hóa thành một đám mây sét thật lớn, chớp lóe sấm rền, từng tia sét thô to đánh xuống.

Vương Nhất Nhị, Vương Tông Khuyết, Vương Như Mộng cùng Vương Hủy ùn ùn ra tay công kích ba người bọn Mộ Thiến, Mộ Thiến lâm vào ảo cảnh, là đối tượng tập trung hỏa lực của bọn họ.

Sau khi một chuỗi tiếng nổ vang dội vang lên, Mộ Thiến bị nhiều loại linh quang bao phủ, truyền ra một tiếng hét thảm.

Một con cá voi cỡ nhỏ vừa rời cơ thể, đã bị một đạo hào quang màu vàng óng đánh trúng, phát ra một tiếng hét thảm.

Phía sau Vương Như Mộng chợt hiện ra vô số hơi nước màu lam, hóa thành bóng người đại hán áo xanh, ban đầu đại hán áo xanh biến mất không thấy nữa.

Đại hán áo xanh vung hai cây rìu lóe ra hào quang màu xanh, bổ về phía Vương Như Mộng.

Vương Như Mộng bị hai cây rìu màu xanh bổ vỡ nát, hóa thành vô số hơi nước màu lam biến mất.

Đại hán áo xanh nhíu mày, đang muốn thi triển thần thông khác, Vương Hủy phun ra một quầng sáng màu vàng, nháy mắt đã đến trước mặt đại hán áo xanh. Đại hán áo xanh đang muốn tránh đi, một tiếng rít quái dị vang lên, hắn cảm giác thần hồn đau đớn khó chịu nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận