Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4074: Nội ứng ngoại hợp (1)

“Càn Thổ Chân Nhân! Thanh Liên Kiếm Tôn và Tử Tiêu Chân Nhân đâu?”

Lạc Tương Vân có chút khó có thể tin hỏi. Vương gia thế mà phái Vương Thanh Thành dẫn đội, thật sự kỳ quái, chẳng lẽ Thanh Liên Kiếm Tôn và Tử Tiêu Chân Nhân đều có việc không thoát thân được?

“Không rõ, đệ tử cũng là nghe con cháu Vương gia nói, về phần thật hay giả, đệ tử thật sự không rõ.”

Lý Thiên Thước chỉ Hóa Thần kỳ, đụng phải tu sĩ Luyện Hư của Vương gia, căn bản không chạy được.

“Ngươi đi xuống chữa thương trước, ta sẽ phái người nghiệm chứng.”

Lạc Tương Vân phân phó.

Lý Thiên Thước lên tiếng, xoay người rời khỏi.

“Đợi một chút, Lý sư điệt, tiện thể nhắn cho tam thúc công ngươi, bảo hắn dẫn người đi tuần tra.”

Lãnh Phong gọi lại Lý Thiên Thước.

“Lãnh sư thúc, tam thúc công của đệ tử không tham chiến mà! Chẳng lẽ hắn từ hậu phương điều đến rồi?”

Lý Thiên Thước nghi hoặc nói.

“Không có, ta nhớ lầm, ngươi lui xuống đi!”

Lãnh Phong phất phất tay, bảo Lý Thiên Thước lui xuống.

“Lãnh sư đệ, ngươi hoài nghi Lý sư điệt có vấn đề?”

Lữ Hùng nghi hoặc nói.

“Nếu là lúc bình thường thì thôi, nhưng bây giờ là tình huống đặc thù, phái mấy vị đệ tử theo dõi hắn tương đối ổn hơn, hy vọng là ta nghĩ nhiều, đừng để hắn tới gần chỗ trận pháp.”

Lãnh Phong nghiêm mặt nói.

Lạc Tương Vân gật gật đầu, nói: “Ta sẽ phái người đi làm, nhưng Lý sư điệt từ nhỏ lớn lên ở Thiên Cơ phái, thân tộc hậu nhân đều ở Thiên Cơ phái. Hắn lúc trước luôn ở hậu phương, không có tiếp xúc với tu sĩ Vương gia, không có lý do cùng động cơ làm phản.”

“Cẩn thận sẽ không có sai lầm lớn, cẩn thận một chút tương đối tốt hơn. Qua một đoạn thời gian nữa, mang hắn triệu hồi đi, để chấp pháp đệ tử thẩm tra một phen tương đối tốt hơn.”

Lãnh Phong đề nghị.

Lạc Tương Vân gật gật đầu, đáp ứng.

Một tòa tiểu viện ngói xanh yên tĩnh, trong sân có một tòa lầu các màu xanh cao hai tầng, một gian phòng khách.

Lý Thiên Thước, Vương Thanh Bạch, Vương Quý Diệp cùng Vương Công Hổ ngồi vây quanh cùng một chỗ, bọn họ sắc mặt ngưng trọng.

Ba người bọn Vương Thanh Bạch lợi dụng Cửu Nguyên Nặc Linh Phù ẩn nấp thân thể, có Lý Thiên Thước dẫn đường, thuận lợi lẫn vào một chỗ cứ điểm này, điều bọn họ bây giờ cần phải làm là chờ đợi Vương Thanh Thành tấn công cứ điểm, sau đó nội ứng ngoại hợp.



Hai ngày thời gian, rất nhanh đã trôi qua.

Phùng Phong giống với ngày xưa, dẫn đội tuần tra, bởi vì Lý Thiên Thước nhắc nhở, bọn họ tăng mạnh đề phòng.

Khi bọn họ đi qua một ngọn núi cao, không gian chợt hiện ra vô số ánh lửa màu đỏ, sau nháy mắt mơ hồ, hóa thành một đám mây lửa màu đỏ thật lớn, nhiệt độ nhanh chóng tăng cao.

Mây lửa màu đỏ mang theo nhiệt độ cao kinh người, bổ về phía đám người Phùng Phong.

Đám người Phùng Phong kinh hãi biến sắc, vội vàng lấy ra bảo vật ngăn cản.

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, đám người Phùng Phong bị lửa hừng hực bao phủ, truyền ra vài tiếng kêu thê thảm.

Một tiếng đàn dồn dập vang lên, một làn sóng âm màu xanh thổi quét đến, nơi đi qua, lửa tán loạn, hiện ra bóng dáng đám người Phùng Phong.

Đám người Phùng Phong đều từ trên cao rơi xuống, nện xuống mặt đất, mười mấy cái Nguyên Anh cỡ nhỏ vừa rời cơ thể, một lưỡi đao khổng lồ màu vàng kim bắn nhanh đến, chém vỡ nát mười mấy cái Nguyên Anh cỡ nhỏ.

Một con thuyền rồng màu vàng dài hơn trăm trượng từ nơi xa bay tới, tốc độ rất nhanh, hơn trăm tên tu sĩ bọn Vương Thanh Thành đứng ở bên trên, Vương Thanh Thành sắc mặt âm trầm, mặt đầy sát khí.

Tính toán thời gian, ba người bọn Vương Thanh Bạch hẳn là đã lẻn vào, nếu gặp nạn, đã sớm đưa tin xin giúp đỡ.

Thuyền rồng màu vàng tốc độ rất nhanh, hướng thẳng đến chỗ sâu trong dãy n úi bay đi.

Trong một cái thung lũng thật lớn, một màn hào quang màu vàng đất bao phủ cả thung lũng, đám người Lạc Tương Vân đã thu được cảnh báo, triệu tập môn hạ đệ tử phát biểu.

“Theo ta nghênh địch, kẻ lâm trận lùi bước giết không tha, kẻ chém giết cường địch trọng thưởng.”

Giọng Lạc Tương Vân trầm trọng.

Đám người Phùng Phong chỉ là cảnh báo, Vương gia đến đây bao nhiêu người, Lạc Tương Vân cũng không rõ.

“Vâng, Lạc sư thúc (Lạc sư tổ).”

Đệ tử bọn Lý Thiên Thước trăm miệng một lời đáp ứng, ánh mắt bọn họ ngưng trọng.

Đệ tử Thiên Cơ phái đều có con rối thú, nhưng Vương gia cũng có con rối thú, không chiếm được tiện nghi lớn.

“Bọn họ đến rồi.”

Sắc mặt Lạc Tương Vân trầm xuống, phân phó.

Một chiếc thuyền rồng màu vàng từ nơi xa bay tới, dừng ở trên trời, ngoài hơn trăm dặm là một thung lũng thật lớn.

Đám người Vương Thanh Thành cũng không nói lời thừa, trực tiếp thúc giục bảo vật công kích màn hào quang màu vàng.

Một con rối vượn khổng lồ, một con rối nhện cùng một con rối chim bằng, đều là con rối thú bậc sáu, Vương gia đã nghiêm túc.

Vương Thanh Thành bay xuống mặt đất, ngoài thân nở rộ ánh sáng vàng, lấy hắn làm trung tâm, phạm vi ngàn dặm hóa thành một sa mạc màu vàng thật lớn, cát vàng đầy trời.

Cuồng phong thổi từng cơn, vô số hạt cát màu vàng đón gió bay lên, ngưng tụ thành mười mấy người khổng lồ màu vàng cao hơn trăm trượng, người khổng lồ màu vàng ngũ quan mơ hồ, sải bước đi về phía thung lũng, tốc độ rất nhanh.

Lạc Tương Vân chưa lập tức lao ra nghênh địch, mà là hướng về một tấm trận bàn bảy cạnh lóe ra ánh sáng bạc đánh vào một pháp quyết, có trận pháp bậc sáu, bọn họ không cần thiết lập tức lao ra nghênh địch, trước dùng trận pháp công kích kẻ địch, tận khả năng tiêu hao pháp lực của kẻ địch, trận pháp không ngăn được, lại ra nghênh địch cũng không muộn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận