Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5766: Tấn công Xích Hồng đảo (1)

Đến Hạ gia, Hạ Tư Băng ngồi ở trên chủ tọa, ba người Vương Thanh Linh, Đông Nhược Thủy, Bạch Giang Hà vị trí giáp với Hạ Tư Băng, đám người Vương Thanh Bách ngồi ở hai bên.

“Nếu ta không đoán sai, Trường Nguyên tộc khẳng định đã tăng mạnh đề phòng, nhưng nhân số chúng ta chiếm ưu thế, chia bốn đường tập kích, một hơi đánh vào Trường Nguyên tộc.”

Bạch Giang Hà đề nghị.

“Trường Nguyên tộc so với Thiên Thú tông giàu có hơn nhiều, tòa tiên quặng bậc một kia phân phối như thế nào?”

Vương Thanh Linh mở miệng hỏi.

Trường Nguyên tộc có một tòa tiên quặng bậc một, Vương gia đã sớm thèm nhỏ dãi.

“Tự nhiên là cùng nhau tiếp quản, ai bỏ sức càng nhiều, chiếm phần càng nhiều, xem ai giết được số lượng tu sĩ Chân Tiên nhiều hơn, số lượng giống nhau thì xem tu vi kẻ địch.”

Đông Nhược Thủy đề nghị.

Đây là biện pháp công bằng nhất, như vậy ai cũng sẽ bỏ sức, có thể được chia bao nhiêu, liền xem bỏ sức nhiều hay ít.

Bốn đánh một, muốn thua cũng khó, trừ phi bên kia xuất hiện tu sĩ Chân Tiên đại viên mãn.

“Từ bốn phương hướng tiến công không có vấn đề, nhưng như vậy, bọn hắn có cơ hội tập trung binh lực đối phó một đạo nhân mã.”

Hạ Khải Dao nhíu mày nói.

“Ba đường khác lại không phải bất tài, chúng ta mỗi nhà xuất động hơn ba mươi tu sĩ Chân Tiên, còn cần chia quân? Ta cũng không tin không hạ được Trường Nguyên tộc. Phải nói trước, thế lực đánh vào Xích Hồng đảo trước, có thể đạt được bốn phần tài nguyên trên đảo, như thế nào?”

Bạch Giang Hà đề nghị.

Nghe lời nói, tràn ngập tự tin đối với bản thân.

“Bốn phần quá nhiều rồi, ba phần đi! Người khác cũng không thể tốn công mà vô ích.”

Hạ Tư Băng phủ quyết đề nghị này, Bạch Giang Hà dám nói như vậy, khẳng định có chỗ dựa, vẫn là ổn thỏa một chút tương đối tốt hơn.

Thế lực đánh vào Xích Hồng đảo đầu tiên lấy ba phần tài nguyên, ba nhà khác chia bảy phần tài nguyên, chênh lệch không phải quá lớn.

Đông Nhược Thủy và Bạch Giang Hà chưa phản đối, Vương Thanh Linh cũng không có ý kiến. Bàn bạc xong kế hoạch tác chiến, hơn một trăm vị tu sĩ Chân Tiên lao về phía Xích Hồng đảo, thề phải đánh hạ Xích Hồng đảo.



Vùng hải vực nào đó phụ cận Xích Hồng đảo, một đội tu sĩ đang tuần tra, cầm đầu là một thiếu phụ váy trắng dáng người yểu điệu.

Tinh không vạn dặm, gió biển thổi từng cơn.

Bọn họ từ trên cao bay qua, chưa phát hiện cái gì khác thường.

Ở chỗ sâu trong đáy biển, một con cua màu lam hình thể thật lớn chậm rãi tiến lên, tốc độ cũng không nhanh.

Đôi mắt của con cua màu lam chuyển động không thôi, rất sống động.

Non nửa khắc sau, con cua màu lam dừng lại ở phía trước một mảng đá san hô.

Bên trong con cua màu lam, một không gian lớn trăm trượng, đám người Vương Thanh Linh đang nói cái gì.

Vương Mộng cũng có mặt, nàng đã tiến vào Chân Tiên kỳ.

Vương Thanh Bạch đã dùng Thánh Linh Tiên Hạnh cùng Cửu Linh Tiên Quả, chưa thể tu luyện thành chân linh, độ tinh thuần huyết mạch cũng chỉ đạt tới bảy. Mà Vương Mộng vừa ấp nở, độ tinh thuần huyết mạch đã là bảy, chênh lệch không nhỏ.

Dựa theo kế hoạch, bọn họ chia đường tiến công, xem ai đánh vào Xích Hồng đảo trước.

Chỗ tốt của chia quân là kích phát tính tích cực của mọi người, đỡ cho có người bỏ công không bỏ sức. Khuyết điểm cũng rất rõ ràng, Trường Nguyên tộc có cơ hội tập trung ưu thế binh lực, đánh bị thương nặng hoặc là tiêu diệt hết một đội ngũ.

Đoàn người Vương Thanh Linh đều là Chân Tiên sơ kỳ, khác biệt là, Vương Thanh Linh, Vương Thanh Bách, Hạ Hầu Dao, Vương Thanh Bạch các tộc nhân Vương gia đã mở bốn khiếu, thực lực mạnh hơn một chút.

Vương gia, Hạ gia, Bạch gia cùng Thủy Mị tộc đều phái ra hơn ba mươi vị tu sĩ Chân Tiên, Vương Thanh Linh một mũi đội ngũ này thực lực tương đối yếu.

“Phía trước có cảnh báo trận, muốn lặng yên không một tiếng động lẻn qua rất khó khăn.”

Lam Nhất Cam nói.

“Chờ đám người Hạ đạo hữu tấn công Xích Hồng đảo, chúng ta lại ra tay cũng không muộn.”

Vương Thanh Linh nói.

Nàng khá cẩn thận, dẫn đầu lên đảo có thể đạt được không ít lợi ích, phiêu lưu cũng không nhỏ. Bọn họ là thực lực yếu bên trong bốn đội ngũ, ổn thỏa một chút tương đối tốt hơn, không cần thiết liều lĩnh.

“Nếu không khống chế tu sĩ tuần tra của Trường Nguyên tộc, dẫn chúng ta đi qua?”

Vương Thanh Bách đề nghị.

“Ta nếu là cao tầng Trường Nguyên tộc, khẳng định tăng mạnh phòng bị, chỉ chờ kẻ địch chui vào trong. Vẫn là chờ Hạ gia ra tay, chúng ta lại ra tay, không làm chim đầu đàn.”

Vương Thanh Linh phủ quyết đề nghị của Vương Thanh Bách, mọi việc lượng sức mà làm.

Nàng lấy ra một tấm Truyền Tiên Kính lóe ra linh quang, nhíu mày. Nàng đi đến góc, tùy tay phóng ra một màn hào quang màu xanh, che kín bản thân. Nàng đánh vào một đạo pháp quyết, Vương Thu Lâm xuất hiện ở trên mặt gương, sắc mặt hắn ngưng trọng.

“Thập cô, cháu bói toán cho Dương đạo hữu cùng Nhạc đạo hữu, một lần này xuất chinh, bọn họ có điềm dữ, mọi người cẩn thận một chút, đừng liều lĩnh.”

Vương Thu Lâm nói.

Bói toán sư có thể bói toán lành dữ, Uông Như Yên phái Dương Xuân Thu và Nhạc Lỗi xuất chiến, cũng là thuận tiện Vương Thu Lâm bói toán.

“Ta biết rồi.”

Vương Thanh Linh gật gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng.

Xem ra chiến sự một lần này không thuận lợi như nàng tưởng tượng, cần cẩn thận hơn nữa mới được. Nàng thu hồi Truyền Tiên Kính, triệt tiêu màn hào quang màu xanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận