Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4660: Huyết Đao Chân Quân chật vật

“Long tiểu hữu có lòng rồi, ngươi tạm thời ở lại Thanh Liên đảo, chờ độc tố trong cơ thể trừ bỏ, muốn đi đâu cứ tự tiện, chúng ta sẽ không ngăn trở. Cửu Long cung thế lớn, nhưng nơi này là Huyền Linh đại lục, không phải Thanh Ly hải vực.”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói, tiếp nhận Thiên Liên Mộc.

“Đa tạ Vương tiền bối.”

Long Thanh Phong cảm kích nói.

“Như Ý, ngươi dẫn hắn đi xuống nghỉ ngơi đi! Xuất phát từ cẩn thận Long tiểu hữu đừng sử dụng hình dáng thật ở trước mặt người khác.”

Vương Trường Sinh dặn dò một tiếng, bảo Vương Như Ý dẫn Long Thanh Phong đi.

“Sự tồn tại của người này nghiêm khắc giữ bí mật, không được tiết lộ. Đúng rồi, đánh tiếng với Xuyên Minh, người này là ân nhân cứu mạng của Như Ý, cũng là khách quý của gia tộc chúng ta.”

Vương Trường Sinh nhớ tới cái gì, bổ sung nói.

Vương gia trước sau điều động hơn sáu mươi tu sĩ Luyện Hư và mấy trăm tu sĩ Hóa Thần tìm kiếm Long Thanh Phong, tuy nói tuyên bố với bên ngoài là tìm kiếm bán yêu Luyện Hư kỳ, nhưng việc này không thể giấu được Vương Xuyên Minh.

Vương gia gia quy nghiêm khắc, đại bộ phận tộc nhân đều là rất giữ quy củ, bộ phận nhỏ tộc nhân trái với gia quy, cũng sẽ không quá phận, nhưng Vương Xuyên Minh thì khó mà nói.

Vương Trường Sinh cảm thấy vẫn cần thiết đánh tiếng với Vương Xuyên Minh, miễn cho Vương Xuyên Minh làm ra chuyện bị cái lợi che mắt.

Ở trước mặt ích lợi to lớn, anh em ruột cũng có thể trở mặt, huống chi người ngoài.

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Nhất Hồng lập tức đáp ứng.

“Còn có, bảo Xuyên Minh đi xử lý công việc đến tiếp sau, đừng để Lãnh Diễm phái hoài nghi Mạnh Sơn, có lẽ Mạnh Sơn ngày sau có thể phát huy tác dụng trọng đại.”

Vương Trường Sinh phân phó.

Vương Nhất Hồng đáp ứng, khom người lui xuống.

“Thiên Liên Mộc hơn mười vạn năm, chậc chậc, Cửu Long cung đúng là khác biệt, nội tình thâm hậu.”

Vương Trường Sinh lẩm bẩm, đi vào một gian mật thất, Thanh Liên Luyện Linh Đỉnh chiếu vào mi mắt.

Hắn lấy ra tài liệu luyện khí, chuẩn bị luyện chế Cửu Liên Linh Bàn.

...

Một tòa trang viên yên tĩnh, Vương Như Ý đang nói cái gì với Long Thanh Phong.

“Ngươi an tâm ở nơi này chữa thương, có cái gì cần thì liên hệ ta, ta đúng giờ mời Mưu Sâm lão tổ tới đây chữa chạy cho ngươi, Thất Tinh Hải Đường là một trong mười đại kỳ độc, không thể qua loa.”

Vương Như Ý thành khẩn nói.

“Đa tạ, Vương tiên tử.”

Long Thanh Phong cảm kích nói. Hắn cũng không ngờ, năm đó tùy tay cứu Vương Như Ý, có thể khiến Vương gia cứu mình hai lần.

“Nếu không phải ngươi năm đó cứu ta, ta đã mất mạng, lời khách khí thì không cần nói nữa, chữa thương cho tốt đi!”

Vương Như Ý nói xong lời này, xoay người rời khỏi.

Long Thanh Phong khẽ thở dài một hơi, nhìn về chân trời xa xa, lẩm bẩm: “Mẹ, ngài nói không sai, làm người phải kết nhiều thiện duyên, có một người báo ân, có thể cũng được lợi vô cùng.”

Hắn đi vào một gian mật thất, vận công chữa thương.

...

Băng Diễm sơn mạch, tổng đàn Lãnh Diễm phái.

Băng Diễm điện, Lý Thanh Nguyệt ngồi ở trên chủ tọa, ánh mắt lạnh như băng.

Lý Thanh Nguyệt trước mắt là Hợp Thể trung kỳ, nàng là chưởng môn Lãnh Diễm phái, chưởng môn đời trước đã chết ở dưới đại thiên kiếp lần thứ năm.

Vương Mạnh Sơn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt khẩn trương.

Hắn khí tức uể oải, sắc mặt tái nhợt, một bộ dáng nguyên khí tổn thương nặng.

Vì giảm bớt sự hoài nghi của Lãnh Diễm phái, hắn khống chế con rối thú bậc sáu đả thương chính mình, ngay lập tức chạy tới Lãnh Diễm phái.

“Vãn bối bị lòng tham che mắt, nghe lời của Đặng đạo hữu, giao thủ cùng tu sĩ Vương gia, trên người ả thế mà lại có phù triện bậc bảy, nếu không phải vãn bối chạy trốn nhanh, đã bước vào vết xe đổ của Đặng đạo hữu. Vãn bối không dám về Quảng Nguyên tông nữa, xin Lý tiền bối cứu mạng.”

Vương Mạnh Sơn đau khổ cầu xin, vẻ mặt khẩn trương.

Về tình về lý, hắn giao thủ với con cháu tinh anh Vương gia, tuy chưa giết chết con cháu tinh anh của Vương gia, Vương gia khẳng định cũng sẽ đối phó Vương Mạnh Sơn, Vương Mạnh Sơn đến Lãnh Diễm phái cầu viện là chuyện đương nhiên.

Lý Thanh Nguyệt nhíu mày, bây giờ Vương gia ở Huyền Linh đại lục như mặt trời giữa trời, Lãnh Diễm phái cũng không thể không tạm lánh mũi nhọn. Vương Mạnh Sơn kết thù với Vương Như Ý, phiền toái thật đúng là không nhỏ.

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Vương gia nếu truy cứu, tính mạng Vương Mạnh Sơn khó bảo toàn.

Quảng Nguyên tông mấy năm nay luôn luôn làm việc cho Lãnh Diễm phái, chỉ cần Lãnh Diễm phái ra lệnh một tiếng, Quảng Nguyên tông đều sẽ xung phong ở phía trước, chăm chỉ lại có năng lực, nếu không quan tâm, sẽ làm thế lực phụ thuộc khác lạnh lòng.

Nói đến cùng, Vương Như Ý bình an vô sự, nếu là Vương Mạnh Sơn giết Vương Như Ý, để lộ tin tức, Lãnh Diễm phái tự nhiên sẽ không vì Vương Mạnh Sơn tử chiến với Vương gia. Bây giờ Vương Mạnh Sơn chưa giết Vương Như Ý, chỉ là đả thương Long Thanh Phong, vậy còn có dư địa quay về.

“Xem ở trên phần ngươi những năm qua dụng tâm làm việc, ngươi tạm thời ở lại Băng Diễm sơn mạch đi! Phái người thông báo cao thủ Quảng Nguyên tông, tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió một phen, Vương gia khẳng định là sẽ tìm Quảng Nguyên tông gây phiền toái, chờ đầu sóng ngọn gió qua đi, ngươi lại trở về cũng không muộn.”

Lý Thanh Nguyệt phân phó.

Nếu là Vương gia bày ra một bộ dáng không giết Vương Mạnh Sơn không được, Lý Thanh Nguyệt sẽ không bảo vệ Vương Mạnh Sơn, vì một tu sĩ Luyện Hư tử chiến cùng Vương gia không đáng, Lãnh Diễm phái và Vương gia quan hệ không tốt, nhưng còn chưa tới mức ngươi chết ta sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận