Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1625: Đại Yến thập bát kiệt (1)

Lấy Triệu Nhật Thần làm trung tâm, phạm vi mấy ngàn trượng xung quanh trở thành một sa hố thật lớn. Vô số sa lịch màu vàng bay lên, xoay tròn một vòng rồi hoá thành hai gã cự nhân cao hơn mười trượng. Mi tâm hai gã cự nhân sáng lên vô số phù văn màu vàng, sau đó hoá thành ký hiệu hình tảng đá.

Linh thuật Hoàng cân giáp sĩ, uy lực lớn vô cùng, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm.

Vương Thu Minh thả ra hai con khôi lỗi thú bậc ba, đánh về phía Triệu Nhật Thần. Hai con khôi lỗi thú bậc ba còn cách Triệu Nhật Thần nghìn trượng, liền lâm vào bên trong sa hố thật lớn. Bay lên vô số sa lịch màu vàng, sau đó hoá thành vô số xiềng xích, khoá chặt thân thể hai con khôi lỗi thú bậc ba. Chúng nó ra sức giãy dựa, nhưng lại có vô số sa lịch bay lên, hoá thành một cái bát lớn, nhốt chúng nó ở bên trong.

Vương Thu Minh nhướng mày, bấm niệm pháp quyết. Hai viên cự luân màu vàng như ẩn như hiện, bắn nhanh về hướng hai gã Hoàng cân giáp sĩ.

Khanh khanh khanh!

Âm thanh kim loại chạm vào nhau trầm đục. Cự luân màu vàng đánh trên người Hoàng cân giáp sĩ, chỉ lưu lại một đạo vết thương mơ nhạt. Song chưởng của ahi Hoàng cân giáp sĩ vừa động, đánh về phía hai viên cự luân.

Oành đùng đùng!!

Kim nguyệt thực luân bị đánh vỡ nát, thực thể của viên luân màu vàng bay ngược ra ngoài.

Vương Thu Minh cả kinh trong lòng, đang định áp dụng thủ đoạn khác. Bầu trời chợt ám xuống, một toà đại sơn cao năm sáu trăm trượng chợt xuất hiện trên đỉnh đầu hắn. Còn chưa hạ xuống đã có một cỗ trọng lực mạnh mẽ đánh úp từ bốn phương tám hướng.

Linh thuật Thái sơn áp đỉnh!

Nếu là Nguyên Anh tu sĩ thi triển linh thuật này, uy lực sẽ còn lớn hơn nữa.

Vương Thu Minh biến sắc, muốn tránh đi. Bỗng chợt phát hiện một cỗ hấp lực mạnh mẽ khoong biế xuất hiện từ lúc nào, chặt chẽ gắn hắn tại một chỗ, không thể động đậy.

Sắc mặc Vương Thu Minh trướng đỏ bừng, hai chân nặng như chì, di chuyển một bước cũng thật khó khăn, càng đừng nói là tránh được.

Mắt thấy đại sơn màu vàng sắp tạp Vương Thu Minh thành thịt nát, trận pháp che kín lôi đài chợt tán đi. Một cái bàn tay to hơn mười trượng chợt xuất hiện, nâng đại sơn màu vàng lên.

“Triệu tiểu hữu thắng, Vương tiểu hữu không có ý kiến đi!”

Giợng điệu Mộ Dung Dong bình tĩnh, bàn tay to màu vàng đột nhiên run lên. Đại sơn màu vàng chợt bay về hướng trời cao, trực tiếp hoá thành một mangr bụi đất. Một cỗ cuồng phong chợt thổi qua, bụi đất màu vàng biến mất vô tung vô ảnh, giống như chưa từng xuất hiện qua.

“Tại hạ từ lâu đã nghe thấy kiếm thuật của Vương Thanh Sơn Vương đạo hữu cao siêu. Không biết Vương đạo hữu có nguyện ý chỉ giáo hay không?”

Triệu Nhật Thần nhìn về phía Vương Thanh Sơn, ánh mắt cuồng nhiệt. Trước mặt mọi người, nếu hắn có thể đánh bại Vương Thanh Sơn, tuyệt đối có thể nổi danh khắp Đại Yến vương triều.

Nghe xong lời này, toàn bộ tu sĩ đều đưa ánh nhìn về phía Vương Thanh Sơn.Thần sắc Hàn Nguyệt Hinh mười phần phức tạp.

Mặc kệ là ở chỗ nào, Vương Thanh Sơn đều là tiêu điểm chú ý của mọi người. mà nàng chỉ là một vị Kim Đan tu sĩ bình thường.

“Nếu Triệu đạo hữu muốn luận bàn một chút, vậy Vương mỗ liền cùng ngươi luận bàn vài chiêu.”

Sắc mặt Vương Thanh Sơn như thường, thả người bay lên trên lôi đài.

Lúc này, không ai quan tâm tình huống của Bách thú đại hội, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Vương Thanh Sơn.

Triệu Nhật Thần vừa đánh bại Vương Thu Minh, không sử dụng một món pháp bảo nào, hoàn toàn dựa vào những môn linh thuật đại uy lực.

Vừa bắt đầu tỷ thí, tay phải Vương Thanh Sơn đã hướng tới hư không Triệu Nhật Thần bổ. Hồng quang chợt loé, một thanh phi kiếm được hoá thành từ hoả diễm màu đỏ bay ra, dẫn theo một cỗ sóng nhiệt kinh người, chém về phía Triệu Nhật Thần.

Vương Thanh Sơn bấm niệm kiếm quyết, quanh thân hiện lên từng đạo hư ảnh phi kiếm màu xanh. Sau một cái mơ hồ, chợt hoá thành một thanh phi kiếm mênh mong, giống như thực thể, tổng cộng có hơn một ngàn thanh.

...

Vang lên một trận tiếng kiếm minh trong suốt, hơn một ngàn thanh phi kiếm không ngừng bay múa trên trời cao. Nơi nào phi kiếm đi qua, hư không phát ra từng tiếng xé gió chói tai, một cỗ khí lưu mạnh mẽ hiện lên giữa không gian trống rỗng.

Ánh mắt Vương Thanh Sơn lạnh lùng, tiến lên thêm một bước. Hơn một ngàn thanh phi kiếm chợt hoá thành một con kiếm giao dài hơn ba mươi trượng. Mở ra miệng rộng với những hàm răng sắc bén, dị thường dữ tợn.

Kiếm giao màu xanh xoay tròn một vòng trên trời cao, đánh về phía Triệu Nhật Thần.Tựa như muốn đem Triệu Nhật Thần chém thành nhiều mảnh.

Triệu Nhật Thần không chút hoang mang, bấm niệm pháp quyết. Vô só sa lịch màu vàng bay lên, sao khi bay múa một vòng trên trời cao liền hoá thành hai gã cự nhân màu vàng cao hơn mười trượng. Bên ngoài thân được bao bọc bởi một tầng sáng mờ, một người tay cầm một thanh lang nha bổng màu vàng, một người cầm trong tay một thanh cự kiếm dài năm trượng màu vàng.

Pháp quyết biến đổi, hai gã cự nhân màu vàng vung vũ khí trong tay, đánh về phía kiếm giao màu xanh.

Khanh khanh khanh!

Tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên, lang nha bổng màu vàng và cự kiếm chém trên người kiếm giao màu xanh, bộc phát ra một trận hào quang màu vàng.

Vương Thanh Sơn khẽ hừ một tiếng, khí thế trướng lớn. Kiếm giao màu xanh quang mang đại trướng, hình thế trướng lên không chỉ một vòng.Thân thể rất nhanh xoay tròn hẳn lên, hoá thành một cỗ lốc xoáy màu xanh mênh mông, đánh về phía hai gã cự nhân màu vàng. Nơi nào lốc xoáy màu xanh đi qua, lượng lớn sa lịch màu vàng đều bị cuốn vào bên trong, phát ra tiếng “leng keng” trầm đục.

Đây là quyết đấu giữa tiểu thần thông và linh thuật. Vương Thanh Sơn và Triệu Nhật Thần có tu vi giống nhau, nhưng Vương Thanh Sơn lĩnh ngộ kiếm ý, tiểu thần thông có kiếm ý thêm vào, uy lực đại trướng. Thân mình Hoàng cân giáp sĩ cũng không phải là linh thuật phòng ngự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận