Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2038: Trùng uyên

Bọn họ chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, nào có tư cách nghi ngờ quyết định của môn phái, nếu như bị chấp pháp trưởng lão nghe được, khẳng định phải chịu trừng trị nghiêm khắc, đây cũng không phải là điều nàng muốn nhìn thấy.

Nghe xong lời này, tên đệ tử bị răn dạy kia không dám cãi lại.

Chợt một trận cuồng phong dâng lên, thổi linh cầm của bọn họ lắc lư, bọn họ thiếu chút nữa từ trên lưng linh cầm ngã xuống.

Bọn họ đều chưa chú ý tới là, một cái bóng như ẩn như hiện bay vào Vạn Khôi sơn mạch, bay về phía chỗ sâu trong dãy núi.

...

Ở sâu trong Vạn Khôi sơn mạch, một ngọn núi nguy nga ngạo nghễ đứng thẳng, cắm thẳng vào mây.

Ở chân núi dựng hai con rối thú hình người cao hơn trăm trượng, một con rối thú cầm một thanh kiếm khổng lồ lấp lánh ánh vàng, một con rối thú cầm cây rìu khổng lồ lấp lánh ánh bạc, chúng nó không nhúc nhích, giống như vật chết.

Đây là hai con rối thú cấp bốn, thực lực có thể so với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, nhưng khởi động tương đối phiền toái.

Mộ Khôi Đế vốn là mộ chôn quần áo và di vật, ba đại môn phái bày ra trọng binh gác, vạn năm không thay đổi, thế giới bên ngoài khó tránh khỏi sẽ có thanh âm nghi ngờ. Có người nói mộ Khôi Đế nối với Linh giới, có người nói mộ Khôi Đế là một tiểu thế giới, sinh trưởng lượng lớn thiên tài địa bảo, còn có người nói mộ Khôi Đế giam giữ ma vật đáng sợ, mọi thuyết xôn xao.

Ba đại môn phái chưa từng giải thích, phái ra trọng binh gác.

Cho dù là Cửu U tông chịu khổ các thế lực lớn vây công, tu sĩ Cửu U tông đóng ở mộ Khôi Đế cũng chưa rời khỏi.

Đỉnh núi dựng sừng sững một tòa cung điện lấp lánh ánh vàng, trên biển hiệu viết ba chữ to màu bạc “Khôi Đế cung”, cửa điện mở rộng.

Đại điện rộng rãi sáng ngời, một pho tượng nữ tử tư thế oai hùng hiên ngang đứng vững ở trong đại điện, chính là Khôi Đế.

Đại điện không có một bóng người, trước mặt pho tượng dựng một cái đỉnh nhỏ ba chân cao khoảng một trượng, bên trong cắm ba cây đàn hương màu xanh thô to.

Một trận cuồng phong thổi vào, thổi bay lượng lớn tro hương.

“Vị đạo hữu nào tự tiện xông vào Khôi Đế cung? Thực coi cảnh cáo của ba đại môn phái chúng ta là không tồn tại sao?”

Một giọng nam tử tràn ngập uy nghiêm chợt vang lên, vừa dứt lời, tiếng sét nổ vang, trên không đại điện chợt toát ra nhiều đốm màu đen, chợt hóa thành một bàn tay khổng lồ màu đen lớn hơn mười trượng, toàn bộ bàn tay khổng lồ điện quang lượn lờ, nhanh chóng đập xuống phía dưới.

Trên sàn sáng lên vô số phù văn, hóa thành mười mấy sợi xích năm màu thô to, khóa về phía không trung.

Hào quang màu xanh chợt lóe, một ông lão áo bào xanh khuôn mặt trắng nõn, dáng người khô gầy hiện ra thân hình. Hai mắt lão lõm xuống, vành mắt ngả màu đen, trên người sát khí ngút trời, xem khí tức của lão, rõ ràng là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.

Hai chân ông lão áo bào xanh bị sợi xích năm màu thô to khóa, mặt ngoài sợi xích năm màu trải rộng phù văn huyền ảo.

Bàn tay khổng lồ màu đen chưa hạ xuống, một áp lực mạnh mẽ đã ập tới trước mặt.

Ông lão áo bào xanh khẽ hừ một tiếng, há mồm, phun ra một ngọn lửa tối đen như mực, đánh lên sợi xích năm màu, linh quang của sợi xích năm màu ảm đạm xuống, hai chân lão dùng sức một chút, sợi xích năm màu liền đứt ra.

Năm ngón tay của lão nhẹ nhàng búng về phía đỉnh đầu, năm đạo ô quang thô to bắn ra, nghênh đón.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc qua đi, bàn tay khổng lồ màu đen nổ tung, hóa thành một mảng lôi quang màu đen, bao phủ thân thể ông lão áo bào xanh, sóng khí mạnh mẽ chấn động toàn bộ Khôi Đế cung kịch liệt chớp lên, trong lúc nhất thời, tiếng cảnh báo vang lên mãnh liệt.

Đôi mắt pho tượng Khôi Đế bắn ra mỗi bên một luồng ánh sáng màu vàng, nháy mắt nhập vào trong lôi quang màu đen, truyền ra một tiếng kêu thảm khổ sở, ông lão áo bào xanh bay ra khỏi lôi quang màu đen, bay về phía bên ngoài.

“Khôi Đế cung cũng không phải là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đã đến đây, vậy thì vĩnh viễn lưu lại đi!”

Một giọng nam tử không chút cảm tình chợt vang lên.

Lời này vừa dứt, trên sàn sáng lên vô số phù văn, bay ra, xoay tít ở giữa không trung, hóa thành một màn hào quang năm màu lớn hơn trăm trượng, bao phủ ông lão áo bào xanh.

Hai nắm tay ông lão áo bào xanh toát ra một mảng lớn lôi quang màu đen, đánh về phía màn hào quang năm màu.

“Phành phành” hai tiếng trầm đục vang lên, màn hào quang năm màu không chút sứt mẻ.

Trong mắt lão lóe lên sự tàn khốc, lật tay phải, linh quang lóe lên, một cây quạt lông tỏa ra linh quang bảy màu xuất hiện trên tay, mặt ngoài quạt lông chớp lên phù văn, dị thường thần bí.

Chỉ thấy lão quạt nhẹ một cái, một mảng lớn linh quang bảy màu bay ra, đánh lên màn hào quang năm màu, màn hào quang năm màu điên cuồng lóe lên một phen, chợt biến mất không thấy đâu nữa.

“Linh quang bảy màu? Đây không phải trấn tộc chi bảo Thất Thải Phượng Vũ Phiến của Âu Dương gia mười đại tu tiên thế gia Nam Hải sao? Sao có thể ở trên tay ngươi, ngươi là người Âu Dương gia!”

Ông lão áo bào xanh coi như không nghe thấy, hóa thành một quầng sáng màu xám bay ra ngoài.

Lão vừa bay ra đỉnh núi chỗ Khôi Đế cung, hai con rối thú cấp bốn chợt sống lại, hai mắt lóe ra linh quang chói mắt, chúng nó phân biệt vung đao kiếm trong tay, bổ về phía ông lão áo bào xanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận