Bách Luyện Thành Thần

Chương 685: Địa cung

Khi vị võ giả Hư Kiếp Cảnh kia chỉ còn cách La Chinh khoảng một dặm nữa, cảm giác của võ giả Hư Kiếp Cảnh vừa đảo qua, ngay lúc phát hiện ra La Chinh thì cương nguyên trong cơ thể La Chinh chợt bùng nổ!“Vèo!”

La Chinh giống như một mũi tên rời cung, bắn về phía vị võ giả Hư Kiếp Cảnh kia. Hắn ta hoàn toàn không kịp phản ứng, La Chinh đã vọt tới bên cạnh hắn.

“Ngươi!” Võ giả Hư Kiếp Cảnh hoàn toàn không biết phải đối phó như thế nào, chỉ thốt ra một chữ, dưới tình thế cấp bách này còn muốn hỏi xem có phải là La Chinh hay không…

Nhưng hắn đã quên, nếu phát hiện ra đối phương ở đây thì chắc chắn đối phương sẽ liều chết xông lên chứ còn nói nhảm với hắn làm gì?

“Bụp!”

Một quyền của La Chinh trực tiếp đấm vào ngực của hắn khiến hắn như một quả bóng bị xì hơi, xẹp xuống, ngay cả cơ hội cho hắn kêu rên cũng không có, mềm nhũn rơi vào trong bụi cỏ!

Từ lúc La Chinh súc thế đến khi ra tay rồi đánh chết, tất cả đều liền mạch, không có chút cảm giác dài dòng nào.

Khê Ấu Cầm cũng là một võ giả, hơn nữa tu vi cũng không thấp, nhưng cảnh tượng này lại khiến nội tâm nàng rung động!

Từ nhỏ đến lớn, Khê Ấu Cầm cũng đã xem qua không ít các trận so đấu giữa võ giả. Trong Khê gia, các đại gia tộc trong thành Hư Thiên, trong Hư Linh Tông, dường như mỗi năm đều có so đấu, thân là tiểu thư Khê gia, trên khán đài luôn có một chỗ được giữ lại cho nàng. Khế Ấu Cầm tự xưng là người có ánh mắt sắc bén độc đáo, nhìn những võ giả kia chém giết trên sàn đấu, cũng sẽ bình luận một phen, mỗi lần cũng nói chính xác tới bảy, tám phần.

Nhưng bây giờ nàng đã nhận ra, so với thực tế, những trận đấu trên lôi đài quả thực chỉ là trò chơi của trẻ con mà thôi.

Nàng không ngờ La Chinh chỉ mới vào Hư Kiếp Cảnh lại có thể dễ dàng giết chết một võ giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ như vậy. Đối phương căn bản cũng không có sức chống cự, thậm chí còn không kịp phản ứng…

La Chinh nào có để ý đến suy nghĩ trong lòng Khê Ấu Cầm thế nào? Hắn phi thân xuống, kéo Khê Ấu Cầm rồi lạnh giọng nói: “Đi!”

Ngay sau đó, La Chinh liền kéo Khê Ấu Cầm chạy như điên. Lúc này hắn cũng không giấu chân nguyên nữa, chân nguyên và cương nguyên đồng thời bùng nổ, hóa thành một tia sáng, chạy thật nhanh về phía đầm Vân Mộng.

La Chinh nhận định vô cùng chính xác, sau khi hắn đánh chết con cá sấu kia thì Vu Chiêm Hà và những võ giả Hư Kiếp Cảnh đã chạy về phía hắn, bây giờ hắn còn đánh chết một người trong số đó, mặc dù tiếng động không lớn, nhưng đại khái Vu Chiêm Hà đã tập trung vào phương hướng của La Chinh, bắt đầu nhanh chóng chạy đến!

Mặc dù Thôi Tà bị bị Vu Chiêm Hà cố ý sai đi lục soát ở khu vực khác, nhưng lúc này cũng đã chạy về đây rồi, tốc độ chạy cũng là nhanh nhất!

Một chút ánh sáng của kiếm linh lóe lên bên người La Chinh. Nếu phương hướng đã bị lộ, Huân cũng không cần phải trốn nữa. Vừa xuất hiện, Huân đã lạnh lùng nhìn chằm chằm Khê Ấu Cầm, nói với La Chinh: “Đã bảo rồi, nàng ta là một phiền phức, giết chết là lựa chọn tốt nhất!”

Vừa rồi nếu không phải Khê Ấu Cầm hét lên thì sẽ không tự nhiên bị võ giả Hư Kiếp Cảnh kia phát hiện. Có lẽ, sau khi đám Thôi Tà lùng bắt một trận mà không tìm được La Chinh thì cũng sẽ từ bỏ. Nhưng bây giờ lại trở về như lúc đầu, lại bị Thôi Tà đuổi giết. Vấn đề là bây giờ không chỉ có một mình Thôi Tà, còn có những võ giả Hư Kiếp Cảnh khác nữa!

Tất cả mọi người đều ở trong một màn sương mờ đục dày đặc nên không thể thấy được bóng dáng đối phương, mà chỉ có thể cảm nhận được khí tức và sự dao động của chân nguyên mà thôi.

La Chinh không nói gì, chỉ cố gắng thôi thúc chân nguyên, mặt đất của đầm lầy đã nhanh chóng biến mất trước mắt La Chinh, cảnh vật xung quanh cũng dần dần thay đổi.

Lúc vừa tiến vào đầm Vân Mộng, xung quanh đều là một màu xanh biếc, nhưng khi La Chinh càng tiến vào sâu hơn thì tất cả dần biến thành màu nâu đen, xung quanh càng lúc càng tỏa ra tử khí dày đặc hơn.

Chạy trốn ở nơi này khiến La Chinh cảm nhận được dao động chân nguyên ở phía sau ngày càng mãnh liệt. Trừ những dao động chân nguyên yếu ra, La Chinh còn cảm nhận được hai luồng dao động chân nguyên khá lớn!

“Chắc hẳn một người là Thôi Tà, vậy còn người kia là ai? Tốc độ của hắn ta không kém Thôi Tà! Cũng là một cường giả Sinh Tử Cảnh?” La Chinh nhíu mày. Đối với hắn mà nói, đây không phải là tin tốt lành gì.

La Chinh mang theo một người, lại thêm không thể dùng cương nguyên lâu, cho nên khoảng cách giữa hắn với hai người phía sau càng lúc càng gần. Lúc đầu, từ bốn mươi, năm mươi dặm đã chỉ còn cách ba mươi dặm, bây giờ lại chỉ còn khoảng mười dặm!

“Ha ha, La Chinh, ta đã nói ngươi chạy không thoát rồi mà. Cuối cùng vẫn là phí công phí sức thôi!” Một giọng nói chững chạc bỗng vang lên sau lưng La Chinh.

La Chinh trầm mặt, đương nhiên hắn sẽ không trả lời lại Thôi Tà mà tiếp tục cắm đầu chạy về phía trước. Nhưng hắn cũng nhận thấy, nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ không có chút cơ hội xoay chuyển tình thế nào, nhưng hắn cũng không biết tiếp theo nên ứng phó thế nào.

Nhưng thật bất ngờ, ngay lúc này bên tai hắn bỗng nhiên có một giọng nói kì quái vang lên: “Nhóc con, chạy về bên phải!”

Nghe thấy thế, mắt La Chinh chợt lóe lên, sau đó lập tức dùng chân nguyên truyền âm qua: “Ngươi là ai?”

“Ta là ai? Ha ha…” Người kia cũng không hề trả lời lại.

Trên mặt La Chinh hiện vẻ nghi ngờ, luồng chân nguyên truyền âm đến từ phía sau, như vậy hẳn là từ một trong hai vị võ giả kia. Cách nhau một màn sương mù dày đặc nên La Chinh không thể phân biệt được ai là Thôi Tà, nhưng chủ nhân của giọng nói này chắc chắn là một cường giả Sinh Tử Cảnh trong số đó!

Rốt cuộc là ai? Vì sao lại gợi ý cho ta như vậy?

Giọng nói này hơi quen tai…

Trí nhớ La Chinh không hề kém, dường như hai năm trước hắn đã từng được nghe giọng nói này, chẳng qua nhất thời hắn không nhớ ra được.

“Vì sao lại giúp ta?” La Chinh lại hỏi.

“Giúp ngươi? Ha ha, chẳng qua là ta không mong cô gái bên cạnh ngươi rơi vào tay Thôi Tà mà thôi” Âm thanh cười nói vang lên.

“Xem ra, không ai mong Thôi Tà ngày càng mạnh lên” La Chinh cười khẩy, trong lòng hắn rất do dự, bởi vì hắn không thể tin hoàn toàn vào lời người này được. Lỡ như người này giở trò để khiến La Chinh mắc bẫy thì chẳng phải La Chinh tự chui đầu vào rọ sao?

Ngay sau đó, giọng nói kia lại một lần nữa vang lên bên tai La Chinh: “Đúng vậy, ta cũng không mong Thôi Tà ngày càng mạnh hơn, chắc ngươi cũng không hy vọng điều đó. Cách đơn giản nhất chính là giết chết cô gái trong tay ngươi, ngươi thấy thế nào?”

“Giết nàng ta, đúng là có thể thỏa mãn ngươi, nhưng lúc đó ta lại gặp nguy hiểm, đúng không? Độc Vương Vu Chiêm Hà!” Rốt cuộc La Chinh cũng đã nhận ra chủ nhân của giọng nói này. Lúc trước, hắn từng gặp người này trong vòng xoay vận mệnh, người được gọi là Độc Vương.

Lúc đó, ở trong vòng xoay vận mệnh, La Chinh đã bị nguyền rủa, nhưng cuối cùng Vu Chiêm Hà lại tặng cho vị thánh nữ Thần Quốc – người ở bên đối thủ một lần xua tan để xua tan đi lời nguyền nàng đang mắc phải.

Sau khi La Chinh biết người này chính là Vu Chiêm Hà thì trái lại lại cảm thấy tin tưởng lời hắn ta thêm mấy phần!

Ở góc độ của Vu Chiêm Hà, hắn hoàn toàn không cần phải nhắc nhở mình, bởi vì La Chinh bị chính Vu Chiêm Hà và Thôi Tà liên hợp lại để đuổi giết, dường như kết cục hẳn là phải chết. Xem ra, Vu Chiêm Hà chắc chắn đã liên hợp với Thôi Tà, nhưng có vẻ hai người cũng không hòa thuận!

Điều này cũng không quá khó hiểu. Nhưng cường giả ở cấp bậc như bọn họ rồi, làm sao lại chịu chia sẻ lợi ích với người khác? Phần lớn các võ giả đều hy vọng, dưới vòm trời này bản thân chính là duy nhất.

Loại người như Vu Chiêm Hà căn bản không có khả năng phục tùng Thôi Tà, mà Thôi Tà thì lại càng không thể nhẫn nhịn Vu Chiêm Hà được. Thế nên dù hai người liên thủ lại với nhau, nhưng trong suy nghĩ đều tồn tại những mâu thuẫn không thể nhượng bộ được.

Nếu Khê Ấu Cầm rơi vào tay Thôi Tà, để hắn có thể đột phá thì cuộc sống của Vu Chiêm Hà sau này làm sao có thể tốt cho được?

“Bên phải!” Thân hình La Chinh chuyển một cái, liền đổi hướng về phía bên phải, sau đó dùng chân nguyên truyền âm nói: “Bây giờ thì sao?”

“Ở phía trước khoảng mười dặm có một tòa địa cung, ta không thể đảm bảo vào đó ngươi sẽ thoát khỏi Thôi Tà, nhưng chắc chắn có thể kéo dài được thời gian!” Vu Chiêm Hà truyền âm lại, ngay sau đó hắn ta lại lạnh lùng thầm nói trong lòng: “Chẳng qua địa cung kia cũng sẽ lấy mạng của hai ngươi!”

Phía dưới đầm Vân Mộng có một tòa địa cung vô cùng rộng lớn, đây là bí mật mà trong Trung Vực này chỉ có mình hắn biết!

Chẳng qua mặc dù địa cung này là một nơi hung hiểm, đặc biệt là dường như lại chẳng có cơ duyên nào, chỉ là vô cùng nguy hiểm mà thôi. Vu Chiêm Hà từng đi thăm dò nơi đó hai lần, nhưng cả hai lần đều không tìm được bảo vật gì, ngược lại còn suýt nữa chết trong đó, vì thế nên hắn cũng không thăm dò lại nữa.

Hiện tại dụ La Chinh vào trong địa cung này, để La Chinh chết ở trong đó chính là lựa chọn tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận