Bách Luyện Thành Thần

Chương 214: Tâm tư của Tô Linh Vận

Đài Thất Tinh Kiếm Quang vô cùng hiệu quả đối với việc tôi luyện kiếm ýMột vị kiếm khách bắt đầu luyện kiếm từ lúc sáu tuổi, mười hai tuổi sẽ đạt trình độ trung bình, đến năm mười sáu tuổi sẽ thành thạo quen tay. Nhưng sau này nếu muốn đột phá thì trừ khi có thiên phú cực cao, nếu không thường phải vào những thời khắc sinh tử hiểm nguy mới có thể làm được điều đó.

Nhưng tính mạng con người chỉ có một, cái gọi là tôi luyện trong thời khắc sinh tử thật dễ nghe, nói trắng ra là liều mạng tôi luyện kiếm ý, những nguy hiểm gian nan trong đó thế nào thì có thể tưởng tượng được.

Dù là kiếm khách, đao khách hay quyền sư, chỉ cần là võ giả thì đều gặp phải vấn đề này.

Nhưng ở Thanh Vân Tông có vô số ảo trận tu luyện, bí cảnh tu luyện, cái nào cũng là thứ quý giá khiến người khác say mê. Đây cũng là lý do vì sao Thanh Vân Tông được tôn sùng là thánh địa võ học đất Đông Vực. Vậy nên các nhân tài võ học ở các quận dù chen nhau vỡ đầu cũng muốn bước qua cánh cửa Thanh Vân Tông.

Thế nhưng cho dù là những nhân tài kia thì cũng không thể nâng cao thực lực ở đài Thất Tinh Kiếm Quang nhanh như vậy. La Chinh lần đầu tiên tiến vào đã có thể đốn ngộ hai lần, lĩnh ngộ đến trình độ người khác cả đời khó mà làm được. Đó là bởi vì ngộ tính của hắn cực cao, quan trọng nhất là cơ duyên lớn.

La Chinh “phá trăm” ở độ khó cấp tám, nhưng vẫn chưa xác định được cực hạn của mình. Vị chấp sự Tống kia thấy vậy liền đề nghị La Chinh thử độ khó cấp chín trong đài Thất Tinh Kiếm Quang một chút.

Biểu hiện của La Chinh quá kinh người, vị chấp sự này cũng muốn hưởng chút lợi lộc từ quá trình phát hiện và bồi dưỡng nhân tài của Thanh Vân Tông. Nhưng chấp sự Tống không biết, lão Tào ở Huyễn Ngư Thâm Đàm cũng từng có ý đồ đó. Lão báo cáo thành tích của La Chinh lên trên, muốn tranh lấy công trạng, thế nhưng cuối cùng phần thưởng đâu chả thấy, hơn nữa còn tự vấp phải đá tảng. Sau mấy lần chấp sự Tào báo cáo thì phía trên phái người xuống trách cứ té tát đến mức lão không biện giải được gì, rốt cuộc phải chặt đứt suy nghĩ này.

Cho dù chấp sự Tống không nói, La Chinh cũng muốn thử. Hắn muốn biết cực hạn của mình rốt cuộc ở đâu. Có thể “phá trăm” ở độ khó cấp chín không? Thậm chí khiêu chiến được độ khó cấp mười?

Nhưng hôm nay thì không được, La Chinh vừa đốn ngộ kiếm ý, trong đầu xuất hiện một bộ kiếm pháp căn bản mới tinh nên dù thế nào cũng phải củng cố nó trước đã.

Vừa trở lại Tiểu Vũ Phong, La Chinh liền nhận được tin tức: Tô Linh Vận gọi hắn tới.

Hoàng hôn, trên sườn núi Tiểu Vũ Phong.

Ánh tà dương vàng rực nơi chân trời phía Tây tỏa ra luồng nhiệt cuối cùng trong ngày. Nhưng trong thời tiết rét lạnh căm căm của mùa Đông, hơi nóng đó nhanh chóng tan biến, gần như khiến người ta chẳng thể cảm nhận được chút ấm áp nào.

Gió Bắc thổi ào ạt dọc theo con đường trên núi, nếu cơ thể yếu ớt một chút, lúc này sợ rằng đã không dám ra ngoài.

Thế nhưng trong ngôi đình trên sườn núi Tiểu Vũ Phong có một cô gái đang ngồi dựa vào một góc, nàng chỉ mặc một chiếc trường bào lông thiên nga dài chấm đất, thoạt nhìn rất ấm áp, nhưng trên thực tế thì hiệu quả chống lạnh có cũng như không, bởi vì trường bào chỉ khoác hờ trên vai, hoàn toàn không bao bọc thân thể của cô.

Mà bên trong trường bào chỉ có một lớp váy lụa vàng nhạt mỏng manh. Nếu một cô gái bình thường mặc như thế này trong ngồi trong đình cuồn cuộn gió Bắc, chưa đến một canh giờ chỉ sợ đã đông cứng rồi. Thế nhưng thực lực của cô nàng này là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, cách cảnh giới Chiếu Thần Cảnh chỉ một bước chân, dù không mặc quần áo mà đứng giữa nơi băng tuyết ngập trời cũng sẽ không cảm thấy rét lạnh chút nào.

Cô gái này chính là đạo sư của La Chinh, Tô Linh Vận.

Trước mặt người khác, Tô Linh Vận có thể biểu hiện sự mạnh mẽ, uy phong đầy khí khái. Mặc dù nàng chỉ là một cô công chúa thất thế, cũng vẫn có thể giữ vững tự tin. Nhưng khi chỉ có một mình, nàng luôn cảm thấy cô đơn trống vắng. Trong nội tâm nàng có những bí mật không thể nói với ai.

Người khác nghĩ Tô Linh Vận làm đạo sư ở Thanh Vân Tông là do càn quấy nghịch ngợm mà thôi. Một cô công chúa quyền lực đầy mình lại làm đạo sư ở Tiểu Vũ Phong vốn chẳng có ý nghĩa gì, nhưng Tô Linh Vận lại không cho là vậy.

Trước khi rời khỏi hoàng cung, đã sáu tháng liền nàng không gặp mặt vị ở trong Phần Thiên Cung kia, cũng chính là phụ hoàng của nàng – Tô Khiêm.

Nàng từng năm lần bảy lượt xin gặp phụ hoàng, nhưng lần nào cũng bị từ chối. Chuyện này vốn rất bất thường. Nàng từng một lần cố chấp xông tới Cửu Ngũ Càn Điện, lại phát hiện tẩm cung của phụ hoàng không một bóng người, ngay cả chăn đệm trên giường cũng bị dọn sạch, hiển nhiên phụ hoàng cũng không ở đó.

Lúc ấy Tô Linh Vận nghi ngờ phụ hoàng đã rời khỏi Đông Vực.

Người suy đoán giống Tô Linh Vận không chỉ một. Trong cung, bảy vị hoàng tử, ba vị công chúa khác cũng đang âm thầm thảo luận chuyện này. Nhưng tin tức thật sự vẫn bị giấu kín. Căn cứ theo những lời đồn đại, phụ hoàng hành tẩu bên ngoài đã lâu mà chưa trở về, hơn nữa rất có thể đã bỏ mình ở ngoài…

Mấy lời đồn đại này thoạt nghe có vẻ hoang đường, nhưng Tô Linh Vận không dám coi khinh. Phụ hoàng tuyệt đối là vương giả trong đám người ở Đông Vực, là vị hoàng đế có thiên phú võ học ưu tú nhất của vương triều Phần Thiên.

Trong quá khứ, thực lực của tông chủ Thanh Vân Tông có thể áp chế Phần Thiên Cung. Có rất nhiều việc trọng đại, Thanh Vân Tông thậm chí có thể nhúng tay vào vận mệnh của đế quốc Phần Thiên!

Bởi vì Thanh Vân Tông không chỉ có vị tông chủ thực lực cao cường đến mức tận cùng mà còn có con quái vật khổng lồ đứng sau, đó chính là Vân Điện.

Cường giả trong Vân Điện nhiều không đếm xuể. Đối với Vân Điện mà nói, dù là Thanh Vân Tông hay là đế quốc Phần Thiên thì cũng chỉ là một vùng địa bàn do bọn họ cai quản mà thôi. Vậy nên nhiều năm nay, vương triều Phần Thiên đều bị Thanh Vân Tông áp chế, sợ đắc tội với họ.

May mà Thanh Vân Tông nằm trong đế quốc Phần Thiên, cũng không có xung đột quá lớn về lợi ích, đôi khi hai thế lực còn hợp nhất thành một khối. Đây cũng là lý do vì sao mặc dù Thanh Vân Tông phát triển huy hoàng như mặt trời ban trưa nhưng vẫn có thể bồi dưỡng rất nhiều cường giả Chiếu Thần Cảnh trở về đế quốc Phần Thiên.

Nhưng sự xuất hiện của phụ hoàng nàng – Tô Khiêm, đã thay đổi thế cục này. Thực lực của Tô Khiêm vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn tông chủ đương nhiệm của Thanh Vân Tông hai phần. Hơn nữa Tô Khiêm cũng gia nhập Vân Điện, địa vị của hắn trong Vân Điện gần như còn lớn mạnh hơn Thanh Vân Tông.

Đối với đế quốc Phần Thiên mà nói, đây là một chuyện tốt. Ít nhất đế quốc Phần Thiên có thể nắm quyền chủ động trong rất nhiều việc, còn Thanh Vân Tông nhìn qua càng giống như một nước chư hầu. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong dân gian lưu truyền chuyện, mấy chục năm nay, lực ảnh hưởng của Thanh Vân Tông đã giảm đi nhiều, mà vương triều Phần Thiên thì ngày càng lớn mạnh.

Phụ hoàng là một thành viên của Vân Điện, cũng phải tham gia một số nhiệm vụ trong Vân Điện.

Thực lực của Tô Khiêm rất mạnh, trong mắt Tô Linh Vận, hắn giống như là một ngọn núi cao ngất không cách nào vượt qua. Vương triều Phần Thiên từ xưa đến nay chỉ có duy nhất một Tô Khiêm như vậy!

Thực lực bản thân Tô Linh Vận không đủ mạnh, nhưng địa vị của nàng cho phép nàng tiếp xúc với vô số bí sử, cũng hiểu được đạo lý núi cao còn có núi cao hơn. Tô Khiêm ở Đông Vực có thể xưng vương xưng bá, nhưng thế gian rộng lớn, ra khỏi Đông Vực thì thực lực ấy chưa thấm vào đâu. Ví dụ như trong Vân Điện, nghe nói có cả đám người thực lực cao cường hơn phụ hoàng nàng, càng chưa bàn đến mấy vị phó điện chủ và các trưởng lão trong Vân Điện.

Cho nên Tô Khiêm chưa chắc không thể ngã xuống.

Hai năm nay, Tô Khiêm vẫn không vào triều, trong cung truyền ra tin tức hoàng đế đang bế quan, cho nên thái tử Tô Phàm, cũng chính là ca ca của Tô Linh Vận đứng lên chấp chính.

Theo quy định của Phần Thiên Cung, nếu tròn ba năm hoàng đế vẫn chưa xuất hiện thì thái tử sẽ lên ngôi tân hoàng, còn Tô Khiêm trở thành thái thượng hoàng…

Nếu Tô Khiêm thật sự đang bế quan thì việc chuyển giao quyền lực này không thành vấn đề. Nhưng bảy vị hoàng tử trong cung căn bản không tin chuyện Tô Khiêm bế quan. Bọn họ nghiêng về dự đoán Tô Khiêm đã ngã xuống ở ngoài Đông Vực.

Lời đồn đại này đã tạo cơ hội cho mấy vị hoàng tử kia cướp ngôi hoàng đế.

Hơn một năm nay, Thất hoàng tử Tô Tinh vẫn âm thầm thực hiện kế hoạch mượn sức của Vân gia và Dư gia trong bảy đại sĩ trong tộc. Tam hoàng tử Tô Duệ cũng rục rịch hành động, kết giao với Hoàng gia và Bùi gia. Trong thời điểm nhạy cảm lại đi lôi kéo những sĩ tộc này, mục đích có thể suy ra được!

Ngược lại, ca ca của Tô Linh Vận – thái tử Tô Phàm lại không có nhiều mối quan hệ bằng mấy vị hoàng tử khác. Nguyên nhân có lẽ bởi Tô Phàm là con trai trưởng, sau khi vừa ra đời đã được sắc phong thái tử, vẫn luôn ở Đông Cung, ngày ngày đi theo các vị đại học sĩ học tập thuật trị quốc, không có nhiều cơ hội tích lũy quan hệ cho mình…

Khi đó ai biết, phụ hoàng có thể biến mất chứ? Cho nên khi Tô Tinh và Tô Duệ cùng rục rịch ngóc đầu, địa vị của Tô Phàm liền tràn ngập nguy cơ.

Nhưng nói cho cùng, Tô Phàm vẫn là thái tử. Huống chi phụ hoàng rốt cuộc đã ngã xuống hay chưa vẫn còn là một ẩn số, vậy nên Tam hoàng tử và Thất hoàng tử vẫn ẩn núp trong bóng tối, muốn chờ đợi một cơ hội trở mình.

Từ xưa đến nay, một khi liên quan đến cuộc chiến hoàng quyền thì có mấy ai được sóng yên biển lặng? Thường thì không phải là ngươi chết chính là ta sống, ít có thể hoà nhau.

Tô Linh Vận lo lắng cho ca ca của mình nhưng cũng không hy vọng thấy Tô gia cốt nhục phân ly, huynh đệ tương tàn. Vậy nên nàng mới nghĩ tới biện pháp gia nhập Thanh Vân Tông.

Mặc dù Tô Linh Vận không muốn Thanh Vân Tông có thể thâu tóm Phần Thiên Cung, nhưng hiện tại ngoài trừ Thanh Vân Tông thì những thế lực khác đều không can dự được. Ngược lại, tất cả các gia tộc lớn nhỏ trong vương triều Phần Thiên đều đứng ở sau màn tát nước theo mưa! Bọn họ tin, sau khi giúp đỡ tân vương lên ngôi, bọn họ có thể áp đảo những sĩ tộc khác, đánh vỡ cục diện phân chia lợi ích hiện tại, gặt hái được nhiều lợi ích hơn nữa.

Tuy Tô Linh Vận có địa vị cao quý, nhưng Thanh Vân Tông cũng không dễ dàng cho nàng sai khiến. Không chỉ mình nàng là không thể, ngay cả thái tử Tô Phàm cũng không thể.

Cho nên Tô Linh Vận vẫn luôn tìm kiếm một người đủ tư cách phò tá Tô Phàm, mà người này không thể là đệ tử sĩ tộc, chỉ có thể tìm kiếm trong nhóm đệ tử bình dân. Đây cũng là lý do vì sao Tô Linh Vận chọn làm đạo sư ở Tiểu Vũ Phong, bởi Tiểu Vũ Phong xếp hạng cuối trong các phong, cho nên nơi đây có nhiều đệ tử bình dân nhất!

Tô Linh Vận cũng biết, gửi gắm hy vọng lên người đệ tử của Thanh Vân Tông chẳng khác gì nói chuyện viển vông. Trong lịch sử, đệ tử bình dân đạt được thành tựu ưu tú cũng không ít, nhưng nếu so sánh với đệ tử sĩ tộc thì tỷ lệ này thấp tới mức kinh người!

Cho nên Tô Linh Vận mang tâm lý liều chết xông lên. Nếu nàng may mắn chọn được một đệ tử có thực lực tiến bộ thần tốc, thậm chí vượt qua khảo nghiệm của Thanh Vân Lộ, được Vân Điện thu nạp làm đệ tử, như vậy thế cục bế tắc trong hoàng cung có thể được giải quyết.

Khả năng này thật sự quá nhỏ, nhưng thà ít còn hơn không. Cũng khó trách có người cảm thấy nàng tới Tiểu Vũ Phong là lãng phí thời gian…
Bạn cần đăng nhập để bình luận