Bách Luyện Thành Thần

Chương 3669: Tay chân

Động tĩnh như thế này cũng không hiếm thấy ở Quỷ Quyệt. Ngay cả Quỷ Quyệt cấp Thù, cấp Oán cũng sẽ có những động tĩnh quái dị và khó khống chế ở một vài thời điểm đặc biệt nhất địnhĐại Cổ từng mấy lần cầm ba chiếc răng sói đi vào chỗ này, mong muốn thức tỉnh Hầu Linh Vương, nhưng lần nào cũng chỉ là phí công, cuối cùng đành từ bỏ.

Giờ đây Đại Cổ lại nhìn Mục Linh bằng ánh mắt mong ngóng, hy vọng nó lấy ra chín chiếc răng sói còn lại.

Bốn chiếc răng sói chậm rãi xoay tròn trước mặt Mục Linh, nhưng Mục Linh vẫn chậm chạp không có động tác giao ra răng sói.

Chờ trong chốc lát, Đại Cổ lo lắng đứng dậy, thúc giục: “Chín chiếc răng sói còn lại đâu?”

“Bây giờ còn chưa thể giao ra được” Mục Linh đáp.

“Vì sao?” Giọng nói của Đại Cổ bỗng trở nên lạnh lẽo.

Lòng kiên nhẫn của nó có hạn. Đối với các Hầu Chủ, phải nhờ cậy sinh linh trong thế giới hỗn độn vốn đã là một sự sỉ nhục.

“Là Song Kỳ đại nhân dặn dò như vậy” Mục Linh đáp: “Song Kỳ đại nhân nói cần Đại Viên Vương rời khỏi nơi này, nó mới bằng lòng giao ra số răng sói còn lại”

Song Kỳ đại nhân, một trong những Xà Chủ mạnh nhất trong Xà Linh Môn. Tại Xà Linh Môn, nó có địa vị tương đương như Đại Cổ.

Đương nhiên Đại Cổ biết rõ “Song Kỳ đại nhân” mà Mục Linh nói là ai.

“Con rắn bệnh kia nói như vậy?” Đại Cổ nhíu mày.

“Tại hạ chỉ làm việc theo mệnh lệnh, đương nhiên không dám lừa gạt Đại Viên Vương, quan trọng là chín chiếc răng sói còn lại cần Song Kỳ đại nhân đích thân ra tay mới có thể lấy ra” Mục Linh đáp.

Đại Cổ nhìn kỹ Mục Linh: “Trên người ngươi có tọa độ của nó?”

“Có”

“Bảo nó ra đây, ta muốn gặp nó!” Đại Cổ nói với vẻ không chút khách khí.

“Song Kỳ đại nhân không muốn gặp ngươi, đây là một trong những điều kiện để thức tỉnh Hầu Linh Vương” Mục Linh trả lời.

Lúc trước biểu hiện của Mục Linh vô cùng yếu thế, bây giờ một mình đối mặt với Đại Viên Vương, giọng điệu lại cực kỳ cứng rắn, không hề nhân nhượng chút nào.

Nó nhắc tới Song Kỳ đại nhân, có nghĩa rằng một bước cũng không nhường.

Trong mắt Đại Cổ hiện lên vẻ suy tư.

Mặc dù Hầu Linh Vương còn chưa thức tỉnh, nhưng cũng không phải tồn tại mà những kẻ tầm thường có thể mạo phạm. Nếu đám người kia giám giở trò gì, vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Chỉ cần lấy mười ba chiếc răng sói ra là Quỷ Chủ có thể sống lại, tất cả đều không quan trọng…

“Được, ta lui ra ngoài!”

Nói xong, Đại Cổ xoay người bước đi, rời khỏi cánh cửa to lớn kia.

“Rầm!”

Cửa đóng lại, không gian rộng lớn nơi này lại trở nên yên tĩnh.

Hầu Linh Vương không giận tự uy, khí tức vô hình khiến cho bầu không khí nơi này càng thêm áp lực.

Mục Linh nhìn Hầu Linh Vương trên cao, trong mắt hiện lên Phạn văn màu vàng quỷ dị. Phạn văn màu vàng này không ngừng xoay tròn, càng ngày càng sáng, cuối cùng hóa thành một quả cầu màu vàng.

Lúc quả cầu màu vàng ngừng quay, ba ngôi sao chữ thập xuất hiện. Lúc ba ngôi sao chữ thập này giao nhau, góc dài nhất trong mỗi hình chữ thập đều chỉ về một hướng, phương hướng này chính là tọa độ của Quỷ Quyệt.

Bất cứ Quỷ Quyệt nào cũng có tọa độ độc lập của bản thân, nhưng đa số Quỷ Quyệt đều không biết rõ điều này, chúng chỉ biết mình sẽ hồi sinh ở một nơi nào đó, nhưng không phát hiện được sự tồn tại của tọa độ.

Chỉ có những người có địa vị cao trong Tứ Linh Môn mới biết cách tách tọa độ của mình ra. Thậm chí chúng còn phá hủy tọa độ – đây mới chính là phương thức chính xác nhất để giết chết Quỷ Quyệt vĩnh viễn.

“Xì xì xì…”

Một con rắn nhỏ chậm rãi xuất hiện từ trong tọa độ, đó chính là Xà Chủ Song Kỳ đại nhân.

Phần đầu của Song Kỳ vừa mới hiện ra, cặp mắt rắn đã nhìn chằm chằm Hầu Linh Vương khổng lồ, ánh mắt đầy tham lam.

“Hầu Linh Vương, Dận Châm! Xì xì xì, nhiệm vụ hoàn thành không tệ, Mục Linh” Song Kỳ khen ngợi.

“Song Kỳ đại nhân quá khen” Mục Linh không tỏ vẻ buồn vui.

“Xì xì, ngươi cũng biết đây đây là vũ khí mạnh nhất, trong thiên địa không có bất cứ thứ gì có thể vượt qua nó” Song Kỳ nói.

“Nhưng Hầu Linh Vương thân là một trong các Môn Chủ của Tứ Linh Môn, sao có thể để mặc cho kẻ khác sử dụng?” Mục Linh khỏi.

Nó biết một khi Hầu Linh Vương đứng về phe Xà Linh Môn, trận chiến kéo dài dai dẳng tại Ngọc Thanh Thiên sẽ chấm dứt.

Nhưng tồn tại cường đại như vậy, sao có thể nghe theo Xà Linh Môn sai khiến.

“Hầu Linh Vương tỉnh táo thì không, xì xì, nhưng Hầu Linh Vương không tỉnh táo thì có đấy” Song Kỳ đáp.

“Ngài không định khiến Hầu Linh Vương thức tỉnh?” Mục Linh thoáng kinh ngạc.

“Đương nhiên không thể để nó thức tỉnh!”

Nếu Hầu Linh Vương thức tỉnh, đương nhiên sẽ biết rõ những biến loạn và âm mưu đó, nó sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho Xà Linh Môn. Khiến Hầu Linh Vương thức tỉnh chẳng khác nào dựng lên cho Xà Linh Môn một kẻ địch đáng gờm.

Mục Linh không nói gì.

Nếu Song Kỳ đại nhân nói như vậy, nhất định là có tự tin.

Song Kỳ trườn một vòng quanh Mục Linh, thân rắn dài ngoằng vây lấy Mục Linh.

“Ù ù ù ù ù…”

Phạn văn trên thân Song Kỳ Đại Xà lần lượt sáng lên, trong mắt Mục Linh hiện lên chín đồng tử nhỏ khác, những đồng tử nhỏ này nhanh chóng vỡ tung, từng chiếc nanh sói sắc bén hiện lên.

“Grào!”

“Ầm ầm ầm ầm ầm…:

Hầu Linh Vương trên vương tọa lại có động tĩnh, mà động tĩnh lần này còn vô cùng lớn.

Nó cảm nhận được vật quen thuộc nhất của mình, Thập Tam Tuyệt Chân Nha Liên.

Cho dù khí tức huyết mạch ẩn chứa trong mỗi một chiếc răng sói đều vô cùng nhạt nhòa, nhưng những khí tức đó lại là thứ mà nó quen thuộc nhất, cũng là toàn bộ chấp niệm của nó.

Đầu của nó vốn lệch sang một bên trên vương tọa đột nhiên dựng thẳng lên, đôi mắt to lớn dần dần mở ra. Hai mắt Hầu Linh Vương nhìn chằm chằm mười ba chiếc răng sói, nó không có động tác nào hơn, ánh mắt đầy vẻ mông lung, nhưng các Hầu Chủ ngoài cửa đều phấn khởi không thôi.

“Vương của chúng ta sắp thức tỉnh rồi!”

“Chúng ta đã đợi vô số năm…”

“Ta đã chờ ngày này quá lâu!”

Nếu có nước mắt, chúng đã lệ rơi đầy mặt.

Trong cánh cửa, Song Kỳ phun lưỡi rắn ra, ba luồng nọc độc bắn ra nhanh như mũi tên.

Ba luồng nọc độc này có màu sắc khác nhau, một đỏ, một đen, một xanh.

Chúng đặc quánh, nhưng vừa phun ra đã lập tức đông kết lại, biến thành ba sợi dây thừng nhỏ bé.

Ba sợi dây thừng quấn vào nhau, hóa thành một sợi dây thừng ba màu, sau đó chui vào trong lỗ nhỏ đằng sau răng sói, hình thành sợi dây chuyền Thập Tam Tuyệt Chân Nha Liên hoàn chỉnh.

Song Kỳ Đại Xà ngậm Thập Tam Tuyệt Chân Nha Liên vào miệng, trườn tới chỗ Hầu Linh Vương.

Nếu là lúc bình thường, bất cứ thứ gì dám tới gần Hầu Linh Vương đều sẽ bị Hầu Linh Vương dẫm chết. Cho dù Hầu Linh Vương còn chưa thức tỉnh thì cũng không ai có thể tránh khỏi một cước của nó, đương nhiên cũng không ai dám tới gần…

Nhưng Song Kỳ Đại Xà tới gần Hầu Linh Vương, vẻ mặt của Hầu Linh Vương vẫn cứ hoang mang như cũ…

Trong miệng Song Kỳ Đại Xà có Thập Tam Tuyệt Chân Nha Liên mà nó quen thuộc, đương nhiên nó sẽ không ra tay.

“Soạt soạt…”

Song Kỳ Đại Xà linh hoạt bò trườn trên người Hầu Linh Vương.

Chỉ chốc lát sau, nó đã bò tới đầu vai Hầu Linh Vương, sau đó ném Thập Tam Tuyệt Chân Nha Liên lên cao.

Thập Tam Tuyệt Chân Nha Liên bay trên không trung đón gió mà phóng đại, hóa thành một chiếc vòng cổ to lớn, tròng vào cổ Hầu Linh Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận