Bách Luyện Thành Thần

Chương 2382: Núi lửa băng

“Núi? Trong thế giới này mà cũng có núi lớn à?” La Chinh nhìn về phía Tây Nam, lên tiếng hỏi“Đương nhiên là có rồi” Cô gái thản nhiên đáp: “Thực ra chúng ta chỉ đang ở rìa ngoài của thế giới này mà thôi”

Bọn họ biến thành người tí hon, lại còn bị cuồng phong bão tuyết gây trở ngại, đương nhiên không có cách nào thấy được toàn cảnh thế giới ở đây. Nhưng cô gái này lại tiến vào thế giới này vô số lần rồi, đương nhiên nàng ta sẽ quen thuộc với nơi đây hơn bất cứ ai trong nhóm bọn họ…

Cô gái không hề che giấu gì với La Chinh, giống như đã hoàn toàn coi hắn là người nhà vậy. Nàng ta lại nói tiếp: “Mặc dù chưa được nghiệm chứng, nhưng cũng chắc được tám, chín mươi phần trăm rồi. Thực ra chúng ta đang trong quan tài của thân thể Chân Ma”

“Chúng ta đang ở trong quan tài?” Trong lòng La Chinh thầm giật mình, hắn và Trần Hoàng Dịch Kiếm quay sang nhìn nhau.

Thậm chí trên mặt của các thánh nhân được sao chép khác cũng lộ ra vẻ nghi ngờ… Những bản sao bọn họ có tư duy độc lập, thậm chí bọn họ thông minh y như những thánh nhân thực sự kia. Nhưng vì họ tuyệt đối thần phục cô gái này nên dù có nghi ngờ tới mức nào cũng không chủ động hỏi.

“Ừm, nếu các ngươi quan sát tỉ mỉ thì các ngươi có nhớ trong bốn góc của cái quan tài này có gì không?” Cô gái đột nhiên hỏi.

Trần Hoàng Dịch Kiếm nghĩ một lát sau đó lắc đầu, sự chú ý của hắn ta hoàn toàn tập trung vào cô bé ở trong quan tài nên hoàn toàn không nhìn thấy trong bốn góc của cái quan tài này có gì.

La Chinh hơi nhướng mày, nói ngay: “Có ký hiệu, hoặc có thể nói là một loại thần văn đặc thù nào đó. Nhưng dường như thần văn này phác họa ra hình dáng của một người khổng lồ…” Nói tới đây, ánh mắt hắn hơi lóe lên: “Những ký hiệu này tạo ra thứ đuổi giết đám người Đông Phương Thuần Quân?”

Trên mặt cô gái lộ ra sự vui vẻ, nàng ta nhìn La Chinh rồi nói: “Cái gì cũng bị ngươi đoán trúng”

Sau khi tiến vào trong quan tài, tất cả mọi người sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở một góc nào đó. Nếu không trấn an thi thể của thiếu nữ kia thì những ký hiệu ở mép quan tài sẽ bị kích hoạt, tạo ra một tượng băng ma tướng khổng lồ đuổi giết.

“Nhưng chỉ là một pho tượng mà có thể đuổi giết được nhiều thánh nhân như vậy sao?” Trên mặt La Chinh còn hơi nghi ngờ.

Tuy trong vực sâu Ma Vực có nguy hiểm trùng trùng, nhưng những thánh nhân kia cũng là nhân vật đứng đầu Thần vực, gần như mỗi người đều có được đòn sát thủ rất mạnh và thủ đoạn thần bí để bảo vệ tính mạng. Thực lực của cô gái này cũng rất mạnh, nhưng nếu không dựa vào những kẻ được sao chép kia thì e rằng nàng ta không thể nào là đối thủ của đám thánh nhân.

Chỉ là một pho tượng mà có thực lực bậc này sao?

“Nếu như ở những nơi khác, đương nhiên không thể có chuyện này được. Nhưng thế giới trong quan tài này rất đặc biệt” Trong mắt cô gái lộ ra vẻ thận trọng: “Trong cái quan tài băng nhỏ hẹp này, nó nắm trong tay cách thức lưu chuyển của năng lượng, chỉ thủ đoạn này cũng đủ để nó đứng ở thế bất bại rồi!”

“Nó là ai? Cách thức lưu chuyển là ý gì?” La Chinh hỏi.

“Chính là thân thể Chân Ma” Cô gái mỉm cười: “Ngươi chỉ cần biết nó có thể làm bất cứ gì mình muốn với mọi loại năng lượng là được rồi…”

Cô gái này có thể tùy ý mượn sức mạnh tín ngưỡng để dùng, chỉ riêng điểm này thôi nàng ta đã mạnh hơn rất nhiều so với đám đại ác ma rồi. Trước khi liên minh các gia tộc quyền thế đi vào vực sâu Ma Vực, nàng ta cũng đã dùng tất cả các thủ đoạn nhưng vẫn không thể nào thành công.

“Thân thể Chân Ma cũng có trí tuệ độc lập sao?” Trần Hoàng Dịch Kiếm đột nhiên cất tiếng hỏi.

Pháp bảo có được ý thức của riêng mình là thứ rất bình thường trong Thần vực. Thân thể Chân Ma vốn có dáng vẻ của một cô bé, nếu nó có trí tuệ độc lập thì chẳng phải chính là một con người sao?

“Ừm, nhưng trí tuệ của nó chỉ ở mức thô sơ thôi, nó sẽ chống lại những người khác chiếm được nó” Cô gái đáp lại.

Nếu quả thực thân thể Chân Ma có trí tuệ rất cao thì e rằng nó sẽ trở thành hung vật mạnh nhất trong vực sâu Ma Vực, đứng ở trên nàng ta và đám ác ma…

Trong quá trình trò chuyện, nhóm La Chinh cũng đã vượt qua cánh đồng tuyết mênh mông, một ngọn núi tuyết cao lớn xuất hiện trước mặt bọn họ.

Vừa rồi trên đường tới đây bọn họ vẫn còn thấy dấu chân cực lớn mà tượng băng ma tướng để lại, nhưng khi tới nơi thì bão tuyết rơi xuống đã giấu đi dấu chân từ bao giờ.

“A! Đó là cái gì?”

Lúc vừa đi qua khe núi ở dưới chân núi tuyết, trên mặt La Chinh lộ ra vẻ kinh ngạc. Sau đó, hắn và Trần Hoàng Dịch Kiếm hạ từ trên không trung xuống, đứng trên lớp băng. Khi bọn họ thấy rõ thứ ở dưới lớp băng này thì vẻ mặt của cả hai đều trở lên rất kỳ lạ.

Những người khác nhìn thấy con đường được lát bằng nhiều thi thể như vậy đều run sợ chứ đừng nói gì tới bản thân Trần Hoàng Dịch Kiếm…

“Những thi thể này chính là ta…” Trần Hoàng Dịch Kiếm kinh ngạc trợn tròn mắt: “Đây cũng là những bản sao!”

Bọn họ từng thấy bản lĩnh của cô gái kia, vì thế nhanh chóng phản ứng lại. Nhưng dù thế nào Trần Hoàng Dịch Kiếm cũng không nghĩ tới nơi này lại có nhiều thi thể như vậy.

“Có lẽ số thi thể bị chôn ở nơi này phải lên tới một trăm ba mươi nghìn, còn có hơn ba mươi nghìn bộ thi thể không thể nào vận chuyển về bởi vì đã bị nghiền nát rồi” Cô gái kia hạ xuống, nói.

Trần Hoàng Dịch Kiếm nhìn chằm chằm con đường được tạo thành từ vô số thi thể này, hỏi: “Nhưng tại sao lại chôn ở đây?”

“Chỉ là để ghi chép lại thôi mà!” Cô gái nhún vai đáp lại.

Trong lúc trò chuyện, bỗng nhiên có một chấn động nhẹ xuất hiện dưới chân họ, toàn bộ núi tuyết đều đang rung lên.

“Bắt đầu rồi! Chúng ta đuổi theo thôi!” Trên mặt cô gái lộ ra vẻ tươi cười.

Nàng ta vốn có năng lực che giấu quan tài bằng băng này nhưng vẫn dẫn dụ những thánh nhân kia vào trong quan tài, thứ nhất là có thể dùng bọn họ để mở đường, thứ hai là để cho bọn họ chết mà không phải đụng tay. Một mũi tên trúng hai đích thì sao nàng ta lại không làm?

Sau đó, nàng ta dẫn đám người La Chinh đi về phía đỉnh của ngọn núi tuyết.

Ngọn núi tuyết cao lớn này cao tới hàng trăm triệu mét và cực kỳ dốc, nhưng với tốc độ của nhóm người La Chinh thì chỉ cần nửa nén hương là tới được đích.

Lúc nhóm La Chinh vừa leo tới sườn núi thì ngọn núi tuyết lớn này lại rung lên một lần nữa.

“Ình ình ình ình…”

Rung động dữ dội dẫn tới tuyết lở, tuyết như đàn voi lớn phi nước đại từ đỉnh núi xuống. Cô gái kia khẽ động tâm niệm, một thánh nhân bản sao đã đứng dậy, trong tay cầm một thanh kiếm lưỡi rộng chém một nhát xuôi theo ngọn núi.

“Xoẹt xoẹt…”

Tuyết lở đang đổ ầm ầm xuống bị nhát kiếm này chém thủng một lỗ hổng lớn, nhóm La Chinh bèn lao lên trên qua cái khe này.

Nửa nén hương sau, cuối cùng La Chinh cũng leo lên tới đỉnh núi. Hắn đưa mắt nhìn xuống phía dưới, lúc này mới phát hiện ra phần giữa của núi tuyết lõm xuống thành một cái hố lớn. Hóa ra núi tuyết này là một ngọn núi lửa lớn, hơn nữa còn là một núi lửa đang hoạt động!

Nhưng thứ phun trào từ trong cái hố của núi tuyết này không phải “dung nham” mà là vô số khối băng và khí lạnh u ám tới thấu xương. Đây là một ngọn núi lửa băng!

“Những người kia gặp nguy hiểm rồi!”

La Chinh vừa tới đỉnh núi thì thấy bốn, năm á thánh và tầm mười chân thần đại viên mãn đang bay trên miệng cái hố kia. Không may là cái hố lớn này đang phun khí lạnh lên, những á thánh và chân thần đại viên mãn kia không kịp tránh nên đều bị khí lạnh đóng băng đông cứng…

Sau khi đợt khí lạnh này phun xong, những người kia cũng biến mất ngay trên không trung, đương nhiên là sau khi họ bị đóng băng đã rơi vào trong cái hố sâu như không thấy đáy kia rồi.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận