Bách Luyện Thành Thần

Chương 3423: Tứ Linh

Hình vẽ trên vách tường đồng có diện tích rất lớn, La Chinh phải hạ xuống một khoảng nữa mới có thể thu hết toàn bộ hình vẽ vào đáy mắt“Chim, khỉ, rắn và người?”

Bốn hình vẽ đều bị cố ý kéo dài, nhưng thông qua hình dáng khái quát có thể phán đoán ra một vài thứ.

Hai chân chim vặn ngược ra sau, đuôi khỉ như một cây gậy dài, bề mặt da rắn phủ đầy gai nhọn, chỉ có người là bình thường, không biết có phải là nhân loại đích thực hay không.

Giữa bốn hình vẽ có vẽ một cánh cửa.

Sau khi phát hiện ra cánh cửa này, La Chinh hơi vui vẻ, thân hình lay động một cái đã tới gần cánh cửa này, tuy nó được vẽ ra nhưng nếu đã xuất hiện ở đây thì đương nhiên là có thể xuyên qua.

La Chinh vừa mới tới gần, đường vẽ cánh cửa đột nhiên tỏa ra vầng sáng màu đỏ tươi, đồng thời còn có một luồng sức mạnh đầy bài xích tác động lên người hắn, đẩy hắn ra một khoảng.

Luồng sức mạnh bài xích này không lớn, La Chinh nhìn cánh cửa kia với vẻ không phục, bèn tăng tốc vọt lên, hắn muốn cố sức tới gần cánh cửa này.

Không ngờ La Chinh tăng tốc tới gần, luồng sức mạnh bài xích đó lại đột nhiên gia tăng lên gấp trăm ngàn lần!

“Phù!”

Luồng sức mạnh bài xích to lớn này đẩy La Chinh xuống khỏi không trung, ném thẳng xuống mặt đất.

“Đệt!”

Lúc rơi xuống, La Chinh lại nhắm thẳng vào mấy khối vuông kia.

Tiến vào những khối vuông này hẳn là phải thử dung hợp huyết mạch “Vô Lượng Thủy Không”, một mặt La Chinh cảm thấy hứng thú với huyết mạch khởi nguyên mà người nhện nói, mặt khác, hắn cũng không dám chắc chắn mình có thể dung hợp huyết mạch Vô Lượng Thủy Không.

Nếu thất bại sẽ bị đối phương giam cầm trong khối vuông, vậy thì phiền toái…

Dưới tình thế cấp bách, La Chinh một lần nữa bộc phát sức mạnh, uốn éo thân thể, thân trên và thân dưới gần như xoắn ngược một trăm tám mươi độ, thành một góc độ không thể tin nổi, như một cái bánh quẩy.

Hắn né tránh như vậy, lướt qua một khối lập phương rồi rơi xuống mặt đất.

“Hừ, may cho ngươi!”

Người nhện bò trong khối lập phương, nhìn La Chinh bằng ánh mắt vừa phẫn hận vừa ghen tị.

Giữa những khối vuông có liên hệ, đương nhiên gã hy vọng La Chinh có thể rơi vào một khối lập phương nào đó, làm bạn với mình, nhưng đáng tiếc lại thiếu mất một chút…

Thằng nhóc này đã phát hiện hoa văn trên trần nhà, bản thân lại là nhân loại nguyên sinh, sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào được.

Nghĩ đến đây, gã cực kỳ không cam lòng, lại đổi sang vẻ mặt van nài xin xỏ: “Ta có thể thương lượng với ngươi một việc không? Nếu ngươi thuận lợi lấy được…”

Tiếng ca xướng vang lên, La Chinh chỉ nhìn gã một cái bằng ánh mắt mờ mịt, sau đó lại bay lên trần nhà.

“Chết tiệt!” Người nhện lại trưng ra bộ mặt nghiến răng nghiến lợi.

Đương nhiên La Chinh sẽ không nghe mấy lời vô nghĩa của gã, trước mắt hắn chỉ muốn tìm cách xuyên qua cánh cửa này.

“Bốn loại hình vẽ tương ứng với bốn cấp bậc?” Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không biết chắc, dặn dò: “La Chinh, ngươi tới gần mấy hoa văn đó xem thử trước đi, cẩn thận một chút…”

Không cẩn thận kích hoạt cơ quan hoặc thủ đoạn trừng phạt nào đó, sợ là sẽ phiền toái.

La Chinh ghé sát vào con khỉ bên trái, thời điểm hắn chỉ cách hình vẽ con khỉ chừng một trượng thì hình vẽ con khỉ chợt tỏa ra vầng sáng màu đỏ chói mắt.

“Ù!”

“Grào!”

Sau khi ánh sáng đỏ bùng lên, một tiếng gầm gừ cũng vang lên từ trong hình vẽ, như thể nơi đó thật sự có một con khỉ thực lực lớn mạnh đang gào thét.

La Chinh lý trí dừng động tác rồi lùi lại đằng sau.

Sau đó hắn lại tới gần con chim, phản ứng giống hệt như con khỉ vừa nãy, mới tới gần, hình vẽ chim đã tỏa ra ánh sáng màu đỏ, đồng thời vang lên một tiếng kêu lanh lảnh.

Tiếng chim hót véo von ẩn chứa ý uy hiếp nồng đậm, rõ ràng là không cho phép La Chinh tới gần.

Hai lần thử đều bị từ chối, La Chinh không thử tới gần con rắn kia nữa.

“Có lẽ đây không phải cơ quan mở ra cánh cửa mà là một kiểu kiểm chứng tư cách, nếu là như vậy thì hẳn là chỉ có một cơ hội duy nhất” La Chinh đưa mắt nhìn hình vẽ, không có tư cách thì không thể đi qua.

“Nếu đã có hình người, chắc chỉ cần là người thì có thể đi qua?” Nguyên Thủy Thiên Tôn mỉm cười nói: “Chẳng lẽ nhân loại cũng có một phần trong văn minh Huyền Lượng?”

Trước đây dưới sự lãnh đạo của Nhân Tổ, nhân loại mới nổi lên như một thế lực lớn mạnh, Nhân tộc cũng tự ý thức được mình là một quần tộc đặc biệt.

Sau đó Đạo Chung Yên của Nhân tộc thất bại, trận chiến giữa Tam Thanh Thiên và văn minh Nguyên Linh liên tục bại lui, Nguyên Thủy Thiên Tôn và anh kiệt Nhân tộc cũng suy nghĩ lại, có lẽ Nhân tộc cũng không đặc biệt đến vậy…

Nhưng sau khi nhìn thấy hình vẽ Nhân tộc trong Vĩnh Hằng thần đình, những nghi vấn về chuyện cũ bị gợi lên, Nguyên Thủy Thiên Tôn lại hoài nghi, có lẽ nhân loại cũng không đơn giản như ông tưởng tượng.

“Ù!”

Lần này, khi La Chinh tiếp cận, hình vẽ nhân loại lại tỏa ra ánh sáng màu xanh, vầng sáng xanh biếc nhanh chóng lan tràn tới vị trí cánh cửa, cả cánh cửa cũng nhuộm màu xanh biếc.

“Xong rồi!”

La Chinh mừng rỡ ra mặt, sau đó chui vào trong cánh cửa.

Lần này La Chinh không gặp phải sức mạnh bài xích, hắn nhẹ nhàng chạm vào cánh cửa kia.

La Chinh làm động tác đẩy cửa, nhưng lúc hai tay hắn đẩy lên tường đồng thì mới phát hiện “cửa” hoàn toàn là một tồn tại hư vô mờ ảo, hai tay cứ thế thò vào trong vách tường…

Người nhện trong khối lập phương trơ mắt nhìn La Chinh tiến vào, ngọn lửa đố kỵ trong mắt như muốn bùng lên. Đó là nơi mà gã tha thiết ước mơ, vậy mà thằng nhóc này lại có thể tiến vào một cách dễ dàng, trong lòng gã khó chịu tới nhường nào?

Bên trong tường đồng là một đường hầm không dài, La Chinh vừa tiến vào một đoạn đã chui ra từ một đầu khác.

Hiện ra trước mặt La Chinh là một khoảng sân bằng đồng rộng lớn, trên sân là một mái vòm cực lớn, được chống đỡ bằng bốn cây cột vững chãi, trên bốn cây cột này có những bức tượng điêu khắc khác nhau, chính là “chim”, “khỉ”, “rắn”, “người” mà La Chinh từng thấy trước đây.

“Xem ra bốn loại sinh linh này là cùng một nhóm” La Chinh nói.

Rất có thể là bốn chủng tộc cùng sống chung một chỗ, hình thành một văn minh cực kỳ lớn mạnh.

“Nhưng bốn chủng tộc này và văn minh Khoảnh Khắc có liên quan gì với nhau, có liên quan gì tới Hỗn Độn?” Nguyên Thủy Thiên Tôn thì thào hỏi.

“Sớm muộn gì rồi cũng sẽ biết thôi” Nói xong, La Chinh đi tới giữa sân, nơi đó có một cái chén cao bằng một người, khắc đầy hoa văn, hình như trong chén đựng thứ gì đó.

Khoảnh khắc La Chinh bước chân vào sân, mắt của hình điêu khắc trên bốn cây cột đột nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ.

Bốn bức tượng này như đồng loạt sống lại, thân thể bằng đồng bong ra từng mảng, thân thể to lớn đổ xuống sân đồng, con rắn bằng đồng quanh người đầy gai lên tiếng nói chuyện đầu tiên: “Sao hắn vào được đây, sao vẫn là một nhân loại?”

“Người xông vào Vĩnh Hằng thần đình, giết không cần hỏi!”

Khỉ đồng tính tình táo bạo, cứ thế lao thẳng tới chỗ La Chinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận