Bách Luyện Thành Thần

Chương 3094: Manh mối

Lúc La Chinh đang suy tư, Phượng Ca đã mở miệng nói: “Không phải ngươi có thể biến thành gì cũng được à? Vậy biến thành dáng vẻ của chủ nhân ngươi xem?”“Phải rồi…” La Chinh vỗ vỗ đầu mình, cảm thấy hơi câm nín. Quái vật có tên Hóa Hình Ma Khối này chắc có thể biến thành hình dáng của chủ nhân nó nhỉ.

“La Chinh” trong lồng thoáng do dự, có vẻ rất e sợ chủ nhân mình.

“Mau lên!” Phượng Ca không nhịn được bèn quát lên.

Nàng có hứng thú nhất định đối với căn phòng này, nhưng lại không thích thăm dò giống La Chinh và Thanh Ngọc Chi Linh. Sở dĩ nàng còn kiên nhẫn ở lại đây chỉ là vì La Chinh mà thôi.

“Ù…”

Quả cầu ánh sáng chớp lóe trong tay Phượng Ca, trong mắt La Chinh và Phượng Ca thì đây là vầng sáng rất êm dịu, nhưng đối với Hóa Hình Ma Khối thì nó cực kỳ nguy hiểm.

“Ta… Biến, ta có thể biến!”

Hóa Hình Ma Khối gật đầu, hình thể vốn giống hệt với La Chinh bắt đầu mềm dần đi, toàn thân từ trên xuống dưới chảy ra thành chất lỏng sền sệt, cuối cùng biến thành một quả cầu tròn vo.

Quả cầu này nửa trong suốt, bên trong có một ngọn lửa bập bùng. Nó không có tai mắt mũi miệng gì cả, chỉ đơn thuần là một quả cầu…

“Đây chính là dáng vẻ của chủ nhân ngươi?” La Chinh ngạc nhiên nói.

“Đúng, chủ nhân trông như vậy đó” Hóa Hình Ma Khối đáp.

Đương nhiên La Chinh cùng Phượng Ca chưa thấy bao giờ, nhưng Thanh Ngọc Chi Linh vẫn luôn âm thầm dõi theo đã trầm giọng lên tiếng: “Cái này… Là văn minh Nguyên Linh”

“Văn minh Nguyên Linh?” La Chinh sửng sốt.

Thanh Ngọc Chi Linh từng giảng giải cho La Chinh biết về một vài chuyện, văn minh Khoảnh Khắc là văn minh số 1 và cũng là văn minh kiến tạo toàn hỗn độn.

Nhưng văn minh này có “tồn tại” hay không thì còn chưa chứng minh được, vì vậy văn minh đúng nghĩa chính là văn minh Nguyên Linh số 2, hơn nữa thiếu sót cuối cùng của năng lượng Dung Đạo ắt hẳn nằm trong tay văn minh Nguyên Linh đó.

“Văn minh Nguyên Linh có năm nhánh lớn, cũng chính là Ngũ Hành Hóa Linh” Thanh Ngọc Chi Linh nói: “Nguyên linh mà Hóa Hình Ma Khối này biến ra là một Hỏa nguyên linh, thế nên trong quả cầu kia mới có một ngọn lửa lập lòe”

Ngay cả văn minh Thanh Ngọc trong thời kỳ mạnh mẽ nhất cũng không thể nào chống lại văn minh này. Trong Bỉ Ngạn, văn minh Nguyên Linh chính là bá chủ tuyệt đối.

Hơn nữa, thân là văn minh số 2, họ càng có được ưu thế của kẻ xuất phát trước.

Văn minh đầu tiên tự nhiên sinh ra trong hỗn độn… Văn minh đầu tiên tiến vào Bỉ Ngạn… Văn minh đầu tiên trở thành Cổ Thần Hỗn Độn…

Họ có nhiều cái đầu tiên như vậy, và cũng có khả năng che giấu đi từng chút chân tướng trong quãng thời gian dài đằng đẵng. Văn minh như thế, muốn không mạnh cũng khó!

“Vòng xoáy năng lượng nối giữa Sắc Giới và Dục Giới đã có từ rất lâu rồi. Trong vô số năm qua, bất cứ một sinh linh của văn mình nào cũng hết sức cẩn thận xuyên qua lối đi ấy, không dám lệch đi một chút nào. Thật không ngờ văn minh Nguyên Linh lại vẫn luôn canh giữ ở đó…” Thanh Ngọc Chi Linh thở dài.

Bọn họ canh giữ như vậy, muốn cho ai qua thì kẻ đó sẽ qua được…

Còn về phương pháp đi vào căn phòng này, văn minh tiếp sau căn bản không thể biết được. Nếu không vì Phượng Ca là Thuần Khiết Giả, khiến toàn bộ vòng xoáy năng lượng phản công, La Chinh lại dẫn nàng đi đánh bậy đánh bạ, tình cờ phát hiện ra căn phòng này thì cũng đâu tìm ra được? Mà dù có tìm được thì e là cũng chẳng vào được, dù sao Phạn văn ở trước cửa vốn chẳng thể nào giải mã, nhưng ngặt nỗi thế giới trong cơ thể La Chinh lại có một La Niệm với thiên phú giải mã Phạn văn cao ngút trời!

Đủ loại run rủi khiến La Chinh tiến vào căn phòng này.

Trong lúc Thanh Ngọc Chi Linh đang tổng kết, La Chinh cũng sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình. Mọi chuyện hẳn là như vậy.

Hắn chớp mắt, tiếp tục hỏi Hóa Hình Ma Khối: “Chủ nhân ngươi đã là người canh gác căn phòng này, vậy chẳng phải có thể điều khiển vòng xoáy năng lượng à?”

“Ta…”

Hiển nhiên Hóa Hình Ma Khối không dám tiết lộ quá nhiều điều, nhưng Phượng Ca lại đang tung quả cầu ánh sáng trong tay mình. Chùm sáng trong tay nàng tựa như viên bi tròn, lúc cao lúc thấp. Độ kiểm soát của nàng đối với Đại Phạm Vô Lượng Thiên Quang càng lúc càng nhuần nhuyễn.

“Soạt…”

Hóa Hình Ma Khối vội vàng quay trở về hình dạng ban đầu, ngoan ngoãn khai ra: “Đúng là chủ nhân có thể điều khiển vòng xoáy năng lượng này. Cứ cách một đoạn thời gian, ngài sẽ đóng lối đi lại một lần, có lần kia còn đóng rất lâu…”

“Nó nói thật đấy. Vòng xoáy năng lượng này từng đóng lại rất nhiều lần rồi, nhưng cũng mở ra rất nhanh. Vào kỷ nguyên hỗn độn thứ 750, lối đi năng lượng này từng đóng đến tận ba kỷ nguyên, rồi không biết sao lại mở ra lần nữa” Thanh Ngọc Chi Linh nói trong đầu La Chinh.

“Chủ nhân của ngươi điều khiển nó ở đâu?” La Chinh hỏi.

Trong căn phòng này, ngoại trừ dãy lồng treo trên vách tường thì hầu như không có thứ gì khác.

“Ở trên” Hóa Hình Ma Khối tiếp tục đáp.

Nó chỉ chỉ vào một góc tường, La Chinh liền nhìn theo hướng đó, bấy giờ mới phát hiện ra mười Phạn văn được khắc rất rõ trong cái góc âm u ấy.

“Sau khi kích hoạt những Phạn văn kia, chủ nhân mới đi lên được. Ta chưa lên đó bao giờ, mà các ngươi chắc cũng không thể…”

Hóa Hình Ma Khối tinh thông ngôn ngữ của mọi chủng tộc, lại có khả năng biến thành đủ loại hình dạng, nhưng nó không có năng lực giải mã những Phạn văn này.

“Thật thế à?”

La Chinh hơi cong khóe môi, đi thẳng đến góc tường chỗ đó và đứng trước những Phạn văn.

“Người kia đang làm gì thế?” Hóa Hình Ma Khối hỏi.

“Chắc là giải mã Phạn văn” Phượng Ca nhún nhún vai.

“Sao được chứ, Phạn văn nào đâu dễ giải mã vậy…” Hóa Hình Ma Khối lắc lắc thân thể, không tin Phượng Ca.

“Đừng quên bọn ta vào đây bằng cách nào” Phượng Ca lạnh lùng nói.

Đã vô số năm nay Hóa Hình Ma Khối không được rồi khỏi căn phòng này nên nó đã quên mất, ở bên ngoài căn phòng còn có một vòng Phạn văn được xếp theo thứ tự. Nếu không dịch được những Phạn văn ấy thì đừng hòng mở cửa ra!

“Các ngươi thật sự có thể giải mã dễ vậy ư…” Lúc Hóa Hình Ma Khối còn đang ngỡ ngàng không tin, La Chinh đã vươn tay ra nhấn lên những Phạn văn trước mắt mình.

“Ù ù ù ù…”

Cứ mỗi lần La Chinh nhấn xuống, một Phạn văn lại sáng lên. Sau mười lần như thế, toàn bộ Phạn văn lóe lên vầng sáng màu lục trong bóng tối, sau đó có tiếng ma sát “Tạch tạch tạch” phát ra, một cầu thang làm bằng kim loại chầm chậm hạ xuống từ bên trên.

“Là thật…”

Trong phút chốc, Hóa Hình Ma Khối không biết nên làm gì nữa. Kể từ khi bị giam ở đây, đây là lần đầu nó phát hiện có người xâm nhập vào, mà không ngờ người đó lại còn có năng lực như thế.

Một nhân vật có thể tùy ý giải mã Phạn văn? Hóa Hình Ma Khối căn bản chưa nghe thấy bao giờ!

Phượng Ca thấy cầu thang hạ xuống cũng vội vàng bước qua.

Lúc La Chinh vừa đặt chân lên bậc thang, lông mày hắn đột nhiên nhíu lại. Hắn nghiêng đầu sang nhìn chằm chằm Hóa Hình Ma Khối.

“La Chinh, sao vậy?” Phượng Ca hỏi. Nàng lo Hóa Hình Ma Khối nói láo gì đó, dụ nàng và La Chinh rơi vào bẫy.

La Chinh sải bước quay ngược về lại trước lồng sắt, mở miệng hỏi: “Ngươi… có từng gặp Nhân tộc bao giờ chưa?”

Hóa Hình Ma Khối khác với sinh linh Bỉ Ngạn bình thường, nó có thể bắt chước rất nhiều chủng tộc. Nó chỉ mới biến thành La Chinh lần đầu tiên mà từ ngoại hình, động tác, ngôn ngữ, giọng nói… đều giống như đúc, nhất quyết không thể là lần đầu hóa thành con người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận