Bách Luyện Thành Thần

Chương 2152: Vương phẩm

La Chinh vẫn còn chờ trong sânChẳng những người trong tộc Xi Vưu không bỏ đi mà còn đông thêm khi nghe nói đá Minh Huyết bị vỡ.

Đá Minh Huyết rất quan trọng với tộc Xi Vưu, bởi lẽ mỗi người trong tộc đều cần kiểm tra độ tinh khiết huyết thống bằng khối ngọc thạch ấy, sau đó mới được bộ tộc bồi dưỡng dựa trên kết quả của cuộc kiểm tra.

Người có độ tinh khiết huyết thống càng cao thì phần thưởng và tài nguyên có được càng nhiều.

“Đá Minh Huyết vỡ rồi, sau này lấy gì làm nghi thức tịnh huyết đây?”

“Chắc là đại trưởng lão có cách mà…”

“Đại trưởng lão đi lâu quá, rốt cuộc làm gì thế nhỉ?”

“Vèo!”

Hai bóng sáng bắn vọt ra từ nơi sâu trong hang động.

La Chinh vừa nhìn sang liền thấy đại trưởng lão và người đàn ông trung niên đứng sau lưng nàng.

Ngay tại khoảnh khắc trông thấy ông, đôi mắt La Chinh đã lóe sáng.

Tuy người đàn ông này đã giấu tu vi nhưng La Chinh vẫn có thể phát hiện một loại hơi thở khác từ trên người ông!

“Người này là người bị lưu đày sao?” La Chinh thầm nghĩ ngợi.

Đại trưởng lão và người trung niên kia hạ xuống, sau đó đại trưởng lão chỉ vào La Chinh: “Phụ thân, hắn chính là La Chinh”

Mảnh sân rộng trở nên im ắng, ngay cả Điêu Viễn cũng không khỏi lùi về sau vài bước.

Người trong tộc Xi Vưu đều biết rõ, tuy rằng Tử Ngọc là đại trưởng lão nhưng vẫn chưa phải là người mạnh nhất tộc.

Các đại năng thực thụ của tộc Xi Vưu đều ẩn nấp trong cốt tháp, thậm chí nhiều người trong tộc sống hết đời mà vẫn chưa được gặp bọn họ.

Không ai rõ các đại năng này mạnh đến bực nào, nhưng trong tộc có nhiều phiên bản truyền thuyết được lan truyền, phổ biến nhất là sự tích một vị đại năng của tộc Xi Vưu đánh chết mấy trăm tên tộc Hiên Viên.

Dẫu sao lần đó cũng có nhiều người trong tộc chứng kiến, hơn nữa không ít người trong số đó vẫn còn đang sống.

Người đàn ông trung niên chậm rãi bước đến chỗ La Chinh, hai mắt lặng lẽ đánh giá hắn, lát sau mới lên tiếng: “Nếu như lão phu không nhìn lầm thì ngươi đã ngộ ra chân ý của đạo”

La Chinh chợt nhướng mày khi nghe câu nói ấy.

Không ít người trên thế giới này nhận ra tu vi chân thần của hắn, nhưng người trung niên này lại biết hắn tu luyện chân ý của đạo, đúng là có đôi mắt lợi hại.

“Kỳ quái thật, nếu ngươi có huyết thống tộc Xi Vưu thì rất khó được chủng tộc khác thu nhận, cũng không thể nào có chuyện tu luyện chân ý của đạo từ những lão quái vật kia. Ngươi tu luyện chân ý của đạo ở đâu? Hay nói đúng hơn là, ngươi không thuộc về thế giới này phải không?”

Qua lời kể của Tử Ngọc, người đàn ông trung niên này rất hứng thú với lai lịch của La Chinh, bởi lẽ độ tinh khiết huyết thống của hắn đã vượt trên tưởng tượng của ông.

Đến khi được gặp tận mắt, ông mới mơ hồ nhận ra khí tức của chân ý của đạo từ trên người hắn, nhưng điều này lại càng khó giải thích hơn.

Gần như tất cả mọi sinh linh trên thế giới này chủ yếu đều tu luyện hoang thần bằng số lượng hoang cốt nhiều như biển còn sót lại từ thời Man Hoang, còn số người tu luyện chân thần rất ít.

Tử Ngọc cũng từng mở thế giới trong cơ thể thông qua sự truyền dạy của ông, thậm chí ngưng tụ ra thần cách nhưng lại không thể đi quá xa trên con đường này.

Nguyên nhân chính là do việc tu luyện chân thần trên thế giới này quá khó, so với nó thì tu luyện hoang thần dễ hơn rất nhiều.

Ấy thế mà La Chinh lại tu luyện đến cảnh giới chân thần cấp cao, hơn nữa bắt đầu lĩnh ngộ chân ý của đạo. Trừ khi đám lão quái vật kia tự mình dạy bảo, bằng không hắn hoàn toàn không thể đi đến bước này.

Đúng là cái nhìn nhạy bén…

La Chinh hơi khiếp sợ.

Hắn có vài mối băn khoăn nhất định về câu hỏi của người đàn ông trung niên nên tạm thời không biết phải trả lời thế nào.

Ai ngờ ông lại đoán được tâm tư của La Chinh, hơn nữa giải thích: “Bộ tộc Xi Vưu chúng ta cũng rất đoàn kết trong thế giới mẹ. Bất kể ngươi đến từ đâu, chỉ cần ngươi không gây hại đến chủng tộc của chúng ta thì chúng ta sẽ xem ngươi là người một nhà”

La Chinh im lặng một lát mới nói: “Ta có thể tạm không nói không?”

“Có thể” Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Nhưng ta cần giúp ngươi kiểm tra huyết thống một lần nữa”

Thật ra trong lòng ông đã có một số phỏng đoán về lai lịch của La Chinh, nhưng trước tiên cứ điều tra ra độ tinh khiết huyết thống của hắn đã rồi hẵng nói.

“Được” La Chinh gật đầu, vươn tay về phía ông lần nữa.

Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng chỉ ngón tay về phía La Chinh, sau đó một giọt máu màu vàng lập tức bay ra từ cánh tay của hắn.

La Chinh không nhận ra ông dùng cách gì hấp thu máu của mình.

Sau khi nhìn thấy giọt máu vàng ấy, đôi mắt người trung niên trở nên nghiêm túc, hơn nữa đầu ngón tay bắn nhẹ ra ngoài.

“Tí tách!”

Giọt máu tươi chui ra từ đầu ngón tay của ông dung hợp với giọt máu vàng của La Chinh.

Tiếp đó, một pháp trận nhỏ bay lên cao bao bọc giọt máu hỗn hợp kia rồi xoay tròn.

Chỉ chốc lát sau, pháp trận nhỏ kia bỗng nhiên phát ra uy lực bá đạo như thể trong giọt máu to cỡ đầu ngón tay ấy có giấu một con thú to, hơn nữa giọt máu đỏ của người đàn ông trung niên cũng bị giọt máu vàng của La Chinh cắn nuốt hết!

Vào giờ phút này, người trung niên vốn luôn nở nụ cười hờ hững bỗng chốc biến sắc.

Đôi mắt ông đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ và nhìn La Chinh với vẻ khó tin, giọng nói cũng trở nên kích động: “Ngươi, ngươi, huyết thống của ngươi…”

“Phụ thân, sao thế ạ?” Tử Ngọc hơi lo lắng vì không ngờ ông lại kích động đến vậy.

Bọn Điêu Viễn cũng cảm thấy khó hiểu trước phản ứng của ông.

Dù sao ông cũng là sự tồn tại tối cao trong bộ tộc bọn họ, có lẽ cả đời họ đều không được nhìn thấy đại năng như vậy.

“Sao vậy?” La Chinh nhíu mày.

“Tại sao huyết thống của ngươi lại là vương phẩm? Sao có thể như thế?!”

Người đàn ông trung niên không thể khống chế tâm trạng kích động của mình, bỗng gào to với trời: “Đại ca! Yên Hoa huynh! Trì Nghĩa… Các người đoán xem ta vừa nhìn thấy gì! Ha ha ha! Ta lại có thể được thấy huyết thống vương phẩm! Không ngờ nó lại xuất hiện ở nơi này! Cái nơi lao tù này!”

Tiếng gào to của ông truyền đi thật xa và vang vọng trong hang động to lớn này.

Tận sâu trong hang động này còn có vài người bị lưu đày khác đang tự phong ấn bản thân sau tường ngọc, quanh năm suốt tháng chẳng hé lấy một lời.

“Cái gì? Phù Nhị đang nói lung tung gì thế? Huyết thống vương phẩm ư? Ông ấy nằm mơ à?”

“Thế giới này có huyết thống vương phẩm? Không thể nào…”

“Chúng ta cùng đi xem…”

“Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm…”

Từng bóng người lần lượt xuất hiện sau những tường ngọc bể nát.

Các đại năng trong tộc Xi Vưu dốc hết sức hóa thành luồng sáng rồi bắn vọt ra ngoài.

Không lâu sau, trên mảnh sân rộng có thêm vài bóng người nữa, bọn họ đều nhìn La Chinh ở giữa sân bằng ánh mắt khác thường.

Một ông lão có vẻ ngoài già nua nhất thong thả hỏi: “Phù Nhị, ngươi khẳng định đứa nhỏ này có huyết thống vương phẩm của tộc Xi Vưu chúng ta à? Hay là ngươi nhìn nhầm rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận