Bách Luyện Thành Thần

Chương 1997: Tiện tay giết

Lại An vốn dĩ không ngộ ra được ý trong câu nói kia của Hàm Cửu DiKhi cơn gió kia thổi tới, theo bản năng y nhận ra có gì đó không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc là chỗ nào không đúng. Xét cho cùng thì trong vùng đất băng tuyết này, không lúc nào là không có gió thổi mạnh…

Đến khi y lại nhìn thấy La Chinh thì La Chinh chỉ còn cách y không đến một thước.

Cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, Lại An sợ hãi. Giây đầu tiên, y không chọn phản kích La Chinh mà thay vào đó, y bay nhanh lên không trung!

Cho dù có là lúc nào thì bảo toàn mạng sống mới là lựa chọn hàng đầu. Đây là cách lẩn trốn thông dụng của đại đa số vị thần trong Thần Vực.

Nhưng La Chinh đã ở sát người thì sao hắn có thể để Lại An nhẹ nhàng trốn thoát như thế?

Lại An chỉ mới xông ra được nửa người, tay La Chinh đã vươn ra nhanh như chớp, túm một cái là nắm được một chân của Lại An.

Lại An cảm thấy đau thấu tim. Sau đó, cả người quay cuồng, ngã xuống.

“Ầm!”

Y bị luồng sức lực mạnh mẽ kia đập xuống đất. Cho dù ngã trên lớp tuyết rất dày, nhưng chấn động dữ dội sinh ra cũng khiến khí huyết của y dâng trào không dứt.

“Tên nhóc này… thật sự chỉ là thần cấp thấp thôi sao?”

Lại An nằm trên mặt đất, mở to hai mắt nhìn, trên mặt y đầy vẻ sợ hãi.

Nhóm thần cách đó không xa đang nơm nớp lo sợ thì bỗng nghe thấy động tĩnh bên này, nhao nhao quay đầu sang. Khi bọn họ phát hiện vị thần cấp thấp kia đập Lại An nằm trên mặt đất thì cả đám đều mở to hai mắt mà nhìn.

Đám người Tiêu Dã vốn cho rằng hai vị thần cấp thấp kia cũng giống như bọn họ, sợ là sẽ bị hai gã thần cấp cao này bóc lột sạch sẽ. Nhưng họ tuyệt đối không ngờ, thanh niên kia chỉ cần một chiêu đã khiến gã áo đen không có sức đánh trả!

“Chết tiệt…”

Phạm Triều nhìn sư huynh của mình chịu thiệt, sắc mặt cũng thay đổi mấy lần.

Y không nhìn ra lai lịch của thanh niên kia. Đôi mắt y hung ác, nham hiểm dừng trên người Hàm Cửu Di. Sau khi quyết định, y liền bỏ nhóm thần Tiêu Dã này lại, biến thành một luồng ánh sáng rồi bay thẳng đến chỗ Hàm Cửu Di.

Khoảnh khắc xông lên, trong tay y đã có thêm một bộ vuốt thép.

Trước hết khống chế người phụ nữ này là cách an toàn nhất…

Với tốc độ của y thì khoảng cách ngắn này chỉ bằng một cái chớp mắt…

Nhưng ngay lúc y sắp xông đến gần Hàm Cửu Di thì lông mày của Hàm Cửu Di hơi nhíu lại.

Ngoài Đông Phương Thuần Quân ra, đã rất nhiều năm rồi không một ai từng ra tay với nàng. Nói cách khác, trong kỷ nguyên thần này nàng chưa từng giao đấu với ai.

Tay ngọc dưới lớp áo choàng của nàng hơi nâng lên, nhẹ nhàng chỉ về phía gã mặc áo trắng.

Một sức mạnh vô hình đã bắt đầu lặng lẽ ngưng tụ ra… thành một thanh kiếm trên cơ thể Phạm Triều!

Phạm Triều cũng giống như Lại An, căn bản không hề nhận ra khí thế khi tiến hành tấn công của đối thủ như thế nào, chỉ cảm thấy trong cơ thể mình truyền đến một nỗi đau thấu tim.

Nội tạng và thế trong giới cơ thể của y đã bị thanh kiếm vô hình của Hàm Cửu Di làm cho rối tung lên…

“Ầm!”

“Phụt!”

Phạm Triều ngã thẳng xuống đất, nhiên phun ra một ngụm máu tươi, mắt trợn tròn đầy vẻ sợ hãi.

Mỹ nhân thoạt nhìn quyến rũ động lòng người trước mắt này lại như con quái vật có dáng vẻ dữ tợn trong mắt y. Dưới sự hoảng loạn, thậm chí y còn dùng cả tay chân, không ngừng bò lùi về phía sau.

Trong mắt Hàm Cửu Di vẫn không có bất kỳ cảm xúc gì.

Đối với nàng, giết chết một vị thần cấp cao không thuộc nhà quyền thế nào chẳng khác gì giết chết một con kiến, đơn giản đến mức không có ý nghĩa gì. Nếu không phải y ngu xuẩn nhảy lên cắn một miếng thì nàng vốn cũng lười ra tay.

Trái lại, nàng càng thích xem La Chinh ứng phó với hai tên thần cấp cao này thế nào hơn…

Ngón tay ngọc của nàng nhẹ nhàng vân vê, thanh kiếm đang khuấy động trong cơ thể Phạm Triều bắn lên, đi theo cổ vào phần đầu y, hoàn toàn nghiền nát linh hồn của y, đồng thời cũng xuyên qua đỉnh đầu.

“Ào…”

Máu đỏ tươi trào ra, loang lổ trên tuyết, nhìn có vẻ ghê người.

Đồng thời, Hàm Cửu Di dường như sợ lạnh, thu tay ngọc xinh đẹp vào trong áo choàng ngay.

Lại An ở một bên nhìn đến ngây người…

Y thấy Phạm Triều ra tay thì đã hiểu ý của Phạm Triều. Nếu người đàn ông này quá khó giải quyết, vậy thì tìm cách đột phá từ người phụ nữ kia.

Nhưng sau khi nhìn thấy thủ đoạn giết người quỷ dị này, Lại An đã hiểu. Vị mỹ nhân tuyệt sắc này còn đáng sợ hơn thanh niên này nhiều!

Ánh mắt La Chinh thản nhiên liếc khuôn mặt tái nhợt của Lại An, khẽ lắc đầu nói: “Ngoan ngoãn nhận những đồng Thần vũ tệ đó thì có phải tốt hơn không?”

Trong lòng Lại An cũng đang hối hận, nhưng đã đến lúc này thì y chỉ còn một ý niệm, đó chính là trốn.

Y bỗng xoay người bay nhanh lên trời, bắn về một hướng khác…

Nhưng y chỉ mới bay được bốn năm trăm trượng đã thấy có gì đó không thích hợp. Y cảm thấy cả người đều suy yếu không có sức lực, đầu váng mắt hoa…

Quay đầu nhìn xuống thì lập tức hoảng sợ.

Ở phía sau y là một đường máu rất dài, mà máu tươi đang không ngừng phun ra từ đùi mình!

Thần cấp cao không có xuất thân như y thì tu vi và sức mạnh dĩ nhiên đều không tệ. Nhưng kiến thức của bản thân lại chênh lệch rất lớn với những đệ tử nhà quyền thế. Y vốn chưa từng có cơ hội tu luyện thần thông ngoại đạo, tất nhiên không biết mình đã trúng “Phá Huyết Hoang Giảo” của La Chinh.

Trốn càng nhanh thì máu chảy ra càng nhiều.

Sau khi nhìn thấy phương thức giết người quỷ dị của Hàm Cửu Di, y vốn không dám dừng lại, vẫn luôn dùng tốc độ cực cao để bay đi như trước, đồng thời cố gắng ngăn cho máu ngừng chảy ở trên không…

Nhưng miệng vết thương nhỏ trên đùi kia vốn không thể khép lại. Nó giống như ác ma, liều mạng hút máu tươi trong cơ thể y, sau đó phun ra!

Lúc này, y mới hiểu được, miệng vết thương này có ý nghĩa gì với y.

Thấy càng ngày càng mất nhiều máu, y hung ác, giơ tay chém xuống!

“Phụt!”

Y trực tiếp cắt đứt chân trái bị thương bằng một nhát đao.

Ngược lại, chiêu này lại rất hữu hiệu. Nếu La Chinh dùng Phá Huyết Hoang Giảo cắn vào đầu thì sợ là y không nỡ chém rồi…

Lại An kéo một nửa cái chân của mình, chạy như bay về nơi xa.

“Cần đuổi theo không?” La Chinh hỏi.

“Không cần lãng phí thời gian” Hàm Cửu Di lắc đầu, ánh mắt hơi ngưng lại. Từng tia khí màu tím từ từ ngưng kết, biến thành một con quái vật phủ đầy gai nhọn.

Sau khi con quái vật này thành hình thì vung vẩy chân trước sắc nhọn của mình, điên cuồng đào lớp tuyết trên đất, nhanh chóng lẻn vào trong lớp tuyết.

Trong nền tuyết đó xuất hiện một dấu vết hơi gồ lên, mà dấu vết này lan thẳng tới hướng mà Lại An chạy trốn, tốc độ cũng cực kỳ nhanh!

“Đi thôi” Hàm Cửu Di bố trí xong thì bước đi, giẫm lên nền tuyết, để lại những dấu chân nhỏ nhắn tinh tế.

La Chinh cũng không quay đầu lại, đi theo phía sau…

Tiêu Dã và một đám thần cấp thấp vẫn đứng im tại chỗ, nhìn đến ngây người từ lâu.

Hai vị thần cấp cao vừa nhìn là biết đã trải qua nhiều trận chiến, nhưng căn bản lại không hề có sức đánh trả khi ở trước mặt hai người này. Đặc biệt là mỹ nhân mặc áo choàng kia, tiện tay vận dụng thần đạo Tử Khí hóa ra một con quái vật, uy thế còn khủng khiếp hơn thần cấp cao rất nhiều lần…

Mà bản thân nàng chỉ mới là tu vi thần cấp thấp!

Cảnh tượng trước mắt này đã hoàn toàn vượt qua phạm vi lý giải của bọn họ.

Mặc dù bọn họ vẫn luôn ngây ngốc, nhưng khi La Chinh và Hàm Cửu Di đi ngang qua thì nhóm thần này cũng nhao nhao chắp tay hành lễ bái phục theo sự dẫn đầu của Tiêu Dã. Không ai dám thở mạnh, nhìn hai người chậm rãi rời đi.

*Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác sao chép, đăng tải tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là hành vi vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận