Bách Luyện Thành Thần

Chương 2142: Tự mình ra tay

Bọn Kế Minh, Nhị Tình có thể hóa thân thành người khổng lồ cao bảy tám nghìn mét nên cũng có thể miễn cưỡng xem là hoang thần cấp trung. Song, nếu so sánh sức mạnh của bọn họ và hoang thần có huyết thống thì có thể nói rằng hai loại này khác nhau một trời một vựcThông thường bọn họ chỉ có thể bị tàn sát.

Kế Minh cũng coi như là người dũng cảm, y không lui lại mà khiêng đinh ba trên vai, cắn răng đứng tại chỗ đối mặt với Lâu Cát của tộc Hiên Viên.

Còn Tông Dịch, ông ta cũng ra vẻ phải liều mạng nhưng lại duy trì khoảng cách nhất định nhằm chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Khi nghe lời nói của La Chinh, Kế Minh bất chấp tất cả hét to, gần như kích hoạt toàn bộ sức mạnh hoang thần của mình. Y nhảy lên, đinh ba trong tay nhắm ngay đầu Lâu Cát!

Cùng lúc đó, Nhị Tình cũng hơi nghiêng người, một thanh đoản kiếm xuất hiện trong tay nàng ta.

Tuy tên của nó là đoản kiếm, nhưng vì nó là vũ khí của người khổng lồ nên thân kiếm cũng dài khoảng nghìn mét…

“Hai tên lâu la mà cũng dám phản kháng, ha ha ha…” Lâu Cát cười điên cuồng.

Đám hoang thần này đều là đối tượng bị tộc Hiên Viên bọn họ hành hạ, dù nhiều đến đâu thì cũng chỉ là lũ ô hợp mà thôi, Lâu Cát đâu đã giờ đặt bọn ô hợp vào mắt đâu.

Cả người gã ta tỏa ra ánh vàng lấp lánh, tay phải không né tránh mà vươn ra nhằm giành lấy đinh ba của Kế Minh.

“Thiện Ác Cuồng Loạn!”

Đôi mắt La Chinh lóe sáng, lực linh hồn hùng mạnh đẩy Thừa Ảnh kiếm đi, đòn tấn công linh hồn ẩn chứa chân ý của đạo hướng thẳng đến Lâu Cát.

“Bịch!”

Lâu Cát bỗng thấy choáng váng như vừa bị búa tạ đập trúng. Ý thức của gã ta vô cùng hỗn loạn, cơ thể đứng ngây ra hệt như tên ngốc vậy.

“Đập chết ngươi!”

Kế Minh thấy thế liền biết cơ hội tuyệt vời đã đến. Tuy không rõ La Chinh làm cách nào nhưng y vẫn quyết không nương tay.

Đinh ba to lớn đập vào đầu Lâu Cát!

“Keng!”

Sau tiếng động giòn vang, thanh đinh ba đã đập trúng đầu gã ta. Ánh vàng trên đầu gã ta chợt chói lóa, ngăn cản đòn tấn công mạnh mẽ của Kế Minh!

“Chết!”

Nhị Tình ở bên cạnh cũng giơ kiếm ngắn đâm vào phần xương sườn của Lâu Cát.

“Keng!”

Ánh vàng quanh thân Lâu Cát tựa như một bộ áo giáp đao thương bất nhập, do nó cản trở nên đoản kiếm sắc bén vẫn không thể đâm vào cơ thể gã ta.

Nhị Tình không cam lòng, xoay người đâm đoản kiếm lần nữa.

“Keng, keng, keng…”

Nhị Tình tấn công vào chổ hiểm liên tục nhưng đều bị ánh sáng vàng ngăn trở.

Kế Minh cũng nhân cơ hội vung đinh ba mấy lần, chẳng qua vẫn không thể nào phá tan nó.

Trừng Úy đang né tránh sự đuổi giết của hai người tộc Hiên Viên ở bên kia cũng trở nên lo lắng trước cảnh tượng ấy. Thanh niên kỳ quái kia đã làm được, nhưng những hoang thần đó còn chẳng thể phá vỡ Hiên Viên Hoang Thể của Lâu Cát, đúng là lãng phí cơ hội!

Tiếc là hắn ta còn chưa lo xong thân mình nên không thể ra tay đánh chết Lâu Cát.

Lâu Cát đã trúng đòn tấn công linh hồn của La Chinh nên đầu óc rất rối loạn. Khi gã ta vừa khôi phục được một phần ý thức, trên gương mặt đã hiện rõ vẻ phẫn nộ đến vặn vẹo.

Gã ta đường đường là người tộc Hiên Viên mà lại bị đám hoang thần không có cơ sở này thay phiên nhau ra tay như vậy, nếu không có Hiên Viên Hoang Thể nổi tiếng với khả năng phòng ngự thì giờ gã ta đã phơi thây tại đây rồi!

“Roẹt!”

Hai tay Lâu Cát vươn ra nhanh như chớp, thoáng chốc đã kéo được đinh ba của Kế Minh bằng một tay, tay còn lại thì chộp lấy cổ của Nhị Tình. Sức mạnh hoang thần trong người gã ta bùng nổ, nhấc cả người Nhị Tình lên làm hai chân nàng ta rời khỏi mặt đất.

“Con nhỏ này… Ngươi to gan lắm” Lâu Cát cười gằn.

Nhị Tình nắm chặt tay Lâu Cát, cơ thể không ngừng giãy giụa, miệng không thể thốt nên lời.

La Chinh thấy Lâu Cát sắp bóp nát cổ Nhị Tình bèn lặng lẽ trôi lơ lửng trong đầu Lâu Cát.

Cùng lúc đó, Lâu Cát chợt nghe thấy một giọng nói nhỏ như muỗi bên tai lớn của mình: “Haiz, đánh đấm nửa ngày mà cuối cùng vẫn phải để mình ra tay…”

Lâu Cát nhướng mày, bỗng nhiên nhớ ra còn một tên ở bên kia không kích hoạt sức mạnh hoang thần mà bay qua bay lại như ruồi muỗi, đừng nói tên đó chính là người thực hiện đòn tấn công linh hồn vừa rồi nhé?

Ngay khi ý nghĩ ấy vừa nảy ra trong đầu, Lâu Cát lại cảm nhận được một loại khí thế đặc biệt bộc phát ra.

“Ầm!”

Gã ta lại bị một cây búa vô hình đập trúng đầu, linh hồn trở nên hỗn loạn đến nỗi không thể nào nghĩ nữa.

Một tay La Chinh nắm chặt chuôi Thừa Ảnh kiếm, tay còn lại thì nhẹ nâng mũi kiếm, khí tức của mấy trăm loại thần đạo tại thế giới trong cơ thể lại dung hợp lần nữa.

“Dung Đạo Kiếm!”

“Chém!”

So với cơ thể to lớn của Lâu Cát, La Chinh chẳng khác nào ruồi muỗi, còn đường kiếm ánh vàng dài đến nghìn mét được chém ra từ Dung Đạo Kiếm của La Chinh cũng chỉ như một sợi tơ mảnh thôi.

Tuy nhiên, sợi tơ hình trăng non ấy lập tức phát ra tiếng kêu chói tai khi vừa tiếp xúc với ánh sáng vàng ngoài cơ thể Lâu Cát.

“Xẹt xẹt xẹt…”

Ánh sáng vàng ngoài thân Lâu Cát chợt chói lóa và lấp lóe như điên, hơn nữa mơ hồ có dấu hiệu tan vỡ.

“Rắc!” Tiếng động như ngói lưu ly bị đánh nát vang lên khi sợi tơ mảnh ấy tiếp tục cắt về phía trước.

Ánh sáng vàng bao phủ quanh người Lâu Cát rốt cuộc tan vỡ, sợi tơ ấy cũng lao về phía cổ gã ta.

Sau đó, La Chinh thậm chí còn chẳng buồn kiểm tra xem Lâu Cát chết chưa mà bay xuống rồi đi thẳng đến chỗ Trừng Úy.

Hắn không muốn sử dụng Dung Đạo Kiếm trước mặt người lạ nên mới hy vọng để Kế Minh và Nhị Tình phối hợp giết Lâu Cát, nào ngờ sự chênh lệch sức mạnh giữa hoang thần bình thường và hoang thần huyết thống lại lớn đến vậy. Lâu Cát đứng yên đó mà cả hai lại không thể làm gì, bởi vậy La Chinh bất đắc dĩ phải tự ra tay.

Nhị Tình nhận ra cái tay bóp cổ mình đang dần mất sức bèn vội đẩy nó ra rồi lùi về sau mấy bước, sau đó ngơ ngác nhìn Lâu Cát vẫn đứng yên.

Kế Minh và Tống Dịch cũng có phản ứng tương tự, hiển nhiên bọn họ vẫn chưa ý thức được chuyện gì vừa diễn ra.

Chỉ chốc lát sau, cổ Lâu Cát hình thành một đường cắt máu rõ rệt, cái đầu to dần nghiêng rồi lăn xuống đất. Đến giờ bọn họ mới hiểu La Chinh đã giết chết Lâu Cát bằng chính sức mình, thậm chí hắn còn chưa hóa thành hoang thần!

“Tên, tên kia hoàn toàn không dựa vào sức mạnh hoang thần” Kế Minh hơi kích động.

Nhị Tình bình tĩnh hơn y nhưng phần ngực cũng phập phồng liên tục, dù sao nàng ta cũng vừa đi ngang qua cửa âm phủ mà. Nàng ta thì thào nói, đồng thời nhìn La Chinh bằng ánh mắt phức tạp: “Ta chưa từng nghe nói người tu luyện chân thần có sức mạnh lớn đến mức đó!”

Tông Dịch thì đột nhiên hít một hơi lạnh, giờ mới hiểu không phải do mình sơ ý nên La Chinh mới đâm thành công.

Nhờ La Chinh nương tay nên ông ta mới có thể sống đến giờ.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận