Bách Luyện Thành Thần

Chương 3514: Đè ép

Cái đuôi lóe ra ánh sáng sặc sỡ kia đâm thẳng vào người Thông Thiên giáo chủ, xuyên thủng Phạn Quang Thể của y, cắm sâu chừng hơn một nửa. Tính theo độ dài ba mươi nghìn trượng, ước tính cái đuôi đã đâm sâu khoảng hai mươi nghìn trượngĐộ dài này đủ để phá hủy Phạn Quang Thể!

“Thành công rồi sao?”

“Chắc hẳn Thông Thiên giáo chủ không thể chống cự được độc Giải Tích!”

“Giết y đi!”

Trong lòng mọi người tràn ngập sự mong đợi. Trên mặt lý thuyết, độc Giải Tích không phải một loại độc mà nó là một năng lượng khiến vật chất tan rã. Bất kể là ai cũng không có cách nào chống cự được.

Lúc cả đám nghĩ là đã thành công thì mặt của “Tịch” lại hơi đổi sắc: “Ở dưới này không có…”

“Không có thân thể, đúng không?” Thông Thiên giáo chủ cười khẩy, nói.

Đuôi của “Tịch” quả thật đã đâm vào Phạn Quang Thể, nhưng bên trong Phạn Quang Thể lại rỗng tuếch, không có gì cả.

“Không có thân thể thì đã sao?” Tịch trầm giọng nói.

Độc Giải Tích có thể làm mọi thứ tan rã, bao gồm cả năng lượng, linh hồn. “Tịch” vô cùng tự tin. Nơi mà cái đuôi đâm vào xuất hiện một điểm đen, nó giống như giọt mực nhỏ xuống trang giấy trắng và đang từ từ lan ra, nhưng sau khi lan ra tới một mức nhất định thì ngừng lại.

Độc Giải Tích cũng không có tác dụng với Đại Phạn Vô Lượng Thiên Quang.

“Ngây thơ” Thông Thiên giáo chủ khinh bỉ nói.

Đồng thời, y vung trường kiếm đã nhuốm đẫm ánh sáng thuần khiết lên. Một đường kiếm màu trắng xuất hiện trong hư không, tốc độ của đường kiếm này nhanh không thể tưởng tượng nổi. Cái đuôi của “Tịch” linh hoạt và phản ứng nhanh nhất, nhưng nó cũng chưa kịp rút đuôi ra khỏi thân thể của Thông Thiên giáo chủ.

“Phập!”

Cái đuôi bọ cạp của Tịch bị chém đứt, máu màu xanh lục phun ra.

Thông Thiên giáo chủ rút kiếm nhảy lên, chém thêm một nhát nữa về phía Tịch. Mũi kiếm màu trắng vô cùng sắc bén, giống như có thể chiếu rọi toàn bộ hỗn độn. Cũng may Tịch phản ứng khá nhanh. Khi thấy đuôi của mình bị chém đứt, nó nhanh chóng dùng dịch chuyển không gian để bỏ chạy, tránh thoát nhát kiếm thứ hai của Thông Thiên giáo chủ!

“Hừ!”

Thông Thiên giáo chủ gọi ra Phạn Quang Thể không hề e sợ khi phải đối mặt với những cường giả này. Y đạp nhẹ một cái bay tiến về phía trước. Không gian trước người Thông Thiên giáo chủ như đông đặc lại. Y kéo theo tàn ảnh màu trắng tới trước mặt Phục Hy bản tôn chỉ trong nháy mắt.

“Chết”

Ánh sáng chói lóa màu trắng rơi xuống đầu Phục Hy bản tôn.

“Tốc độ nhanh quá…”

Phục Hy bản tôn thấy Thông Thiên giáo chủ xông thẳng về phía mình nhưng lại không kịp tránh. Tốc độ của Thông Thiên giáo chủ đã đạt tới một loại cực hạn. So với tốc độ của y thì tốc độ của những người khác vô cùng chậm.

Thấy bản thân không thể tránh được nhát kiếm này, Phục Hy miễn cưỡng xoay người một cái.

“Phập, phập!”

Hai chân của Phục Hy đồng thời bị chém đứt. Sắc mặt của Thông Thiên giáo chủ vẫn không thay đổi, thuận thế chém thêm một nhát nữa. Y nhất quyết chém chết Phục Hy.

“Ức Trọng Thủy!”

“Trắc” đánh du kích từ một bên, hai tay nó vỗ một cái, một giọt nước đột nhiên xuất hiện. Giọt nước này lập tức biến lớn, đồng thời bao trùm lấy Thông Thiên giáo chủ.

“Ngưng!”

Chỗ nước này nhìn trong suốt chẳng khác nào nước thông thường, nhưng thực tế nước này rất đặc. Sau khi Thông Thiên giáo chủ bị nhốt trong đó thì động tác cũng bị cản trở khá nhiều. Như vậy, Phục Hy mới có cơ hội thoát khỏi nhát kiếm của Thông Thiên giáo chủ.

Cách đó không xa, “Tịch” vội vã tới gần chỗ Phục Hy, dùng một cái càng vỗ nhẹ vào miệng vết thương của Phục Hy. Hai luồng sức mạnh chân lý màu xanh sẫm rót vào vết thương, hai chân đã bị đứt của Phục Hy nhanh chóng khôi phục như trước…

Ức Trọng Thủy của “Trắc” chỉ nhốt được Thông Thiên giáo chủ trong vòng hai hơi thở. Sau khi dừng trong giọt nước một khoảng thời gian cực ngắn, thân thể Thông Thiên giáo chủ đột nhiên chấn động làm Ức Trọng Thủy vỡ tan, bắn tung tóe ra xung quanh! Khi y đang định tiếp tục đuổi giết Phục Hy, trên da Thông Thiên giáo chủ đột nhiên xuất hiện những bào tử lớn chừng một nắm đấm. Những bào tử này nhanh chóng mọc rễ, nảy mầm ở mặt ngoài Phạn Quang Thể, hóa thành từng dây leo quấn lấy người y.

Trước lúc “Trắc” tiến hành công kích, “Tịch” đã lặng lẽ nhét bào tử vào trong Ức Trọng Thủy. Lúc Ức Trọng Thủy bao trùm lấy Thông Thiên giáo chủ thì bào tử cũng đã cắm rễ trên người y. Dây leo màu vàng mọc chi chít, cực kỳ cứng cỏi. Thông Thiên giáo chủ hơi giãy giụa kéo đứt một số dây leo vàng, nhưng vô số dây leo vàng khác lại quấn chặt lấy y…

Đám cổ thần hỗn độn, cường giả Bất Hủ cảnh này không phải hạng người tầm thường. Dù Thông Thiên giáo chủ có được thực lực thông thiên triệt địa (*) thì vẫn bị bọn họ dùng các loại bản lĩnh gây trở ngại.

(*) Thông thiên triệt địa: Một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là vô cùng mạnh mẽ, trên đời này khó có người bì được.

“Sát Ngục!”

Bây giờ, “Khư” cũng đã kiên định đứng cùng bên với Lê Sơn, nó gọi ra một đại thần thông khác của mình. Sáu cột trụ vây quanh Thông Thiên giáo chủ đang thành hình một cách nhanh chóng. Lúc “Sát Ngục” sắp hoàn thành thì một cánh tay ánh sáng màu trắng thuần thò từ bên trong lớp lớp dây leo vàng ra.

Cánh tay ánh sáng kia nhẹ nhàng chỉ về hướng “Khư” một cái, một luồng hào quang thánh khiết màu trắng bao trùm lấy “Khư”. Nó còn đang chăm chú thúc giục sức mạnh huyết mạch để bố trí Sát Ngục, đột nhiên cảm thấy trước mặt trở nên trắng xóa thì hơi sửng sốt.

“Vù!”

Cột sáng màu trắng hình thành một vùng không gian và giam nó ở trong đó. Khư biết tình huống không ổn, định lao ra khỏi cột sáng nên đã đụng mạnh ở trong cột sáng. Thế nhưng cột sáng này kiên cố tới mức khó mà tưởng tượng nổi, dù có Khởi Nguyên Thần Huyết cũng không thể khắc chế được, chỉ có thể dùng xúc tu hấp thu nó từng chút một. Bây giờ, “Khư” chỉ dùng sức mạnh để va chạm với nó thì chẳng thể làm nó vỡ ra được.

“Bịch!”

Sau khi dùng thân thể va chạm mấy lần, “Khư” phát hiện ra bên trong cột sáng này có một âm thanh kỳ lạ. “Khư” dừng lại, dường như có một luồng sức mạnh cực kỳ cường đại đang ép thân thể nó khiến nó không thể động đậy được.

Luồng sức mạnh trong cột sáng kia đang ép xuống phía dưới, thân thể của “Khư” càng lúc càng có xu hướng nằm thấp xuống dưới. Chẳng mấy chốc, “Khư” đã hoàn toàn nằm sát xuống đáy của cột sáng.

“Két…”

“Cạch!”

“…”

Xương của “Khư” bắt đầu gãy, thân thể cũng dẫn dần suy sụp. Luồng sức mạnh kia càng lúc càng mạnh lên, thậm chí “Khư” còn chẳng thể giãy giụa được, chẳng thể phát ra âm thanh. Trong cặp mắt nó xuất hiện sự bi ai, ý xin giúp đỡ mãnh liệt, sau đó nổ “đoàng” một cái trộn lẫn với những bộ phận khác của nó.

Quái vật cao tới mấy trăm nghìn trượng đã bị ép thành một bãi máu thịt lẫn lộn, không có bất cứ âm thanh nào. Đường đường là một cổ thần hỗn độn mà lại chết như vậy.

“Tịch”, “Trắc”, Phục Hy bản tôn, Nữ Oa bản tôn thấy cảnh này thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Thông Thiên giáo chủ vẫn đang tiếp tục giải quyết đống dây leo trên người, cuối cùng những dây leo vàng kia cũng bị giải quyết hết. Trong mắt y toát ra sát ý dào dạt.

Kẻ địch chân chính không ở nơi này, Thông Thiên giáo chủ vốn không có ý sử dụng quá nhiều sức mạnh nền móng, nhưng đám người này quá phiền phức khiến y không thể không thể hiện bản lĩnh mạnh hơn.

“Do các ngươi tự tìm tới cái chết thôi!”

Thông Thiên giáo chủ đưa tay về phía “Tịch”. Đương nhiên, “Tịch” biết việc lớn không ổn nên định dịch chuyển đi nơi khác. Nhưng cột sáng kia tới chỉ trong chớp mắt, trước khi “Tịch” kịp dịch chuyển thì nó đã tới rồi.

“Kẻ thứ hai, chết!” Giọng nói lạnh lùng của Thông Thiên giáo chủ vang lên.

Lực đè ép bên trong cột sáng lập tức tăng vọt, “Tịch” cũng bị đè xuống dưới đáy của cột sáng.

(Hết tập 197)
Bạn cần đăng nhập để bình luận