Bách Luyện Thành Thần

Chương 2515: Dung hợp

“Rầm rầm rầm…”Đứa bé chạy băng băng về phía La Chinh, để lại những dấu chân thật to trên sa mạc.

Trông bề ngoài nó có vẻ vô cùng ngây thơ đáng yêu, thế nhưng La Chinh lại có cảm giác không rét mà run.

“Đã thế thì ta chỉ có thể cố gắng giúp ngươi một lần. Nói thật, nếu ý chí sơ sinh này trưởng thành thêm chừng một, hai năm nữa, ta thực sự chẳng có cách nào bắt nó được. Nhưng còn bây giờ thì chắc không sao” 9527 nói.

“Ngươi có thể chống lại ý chí sơ sinh này ư?” La Chinh lấy làm lạ bèn hỏi.

“Sao được chứ… Đây là ý chí của Thần vực mà, dù nó mới sinh ra thôi nhưng cũng không phải là thứ mà ta đủ năng lực đối phó. Ta chỉ dẫn đường cho nó thôi” 9527 đáp lời.

La Chinh tò mò hỏi: “Dẫn đường thế nào?”

“Là mang thân mình ra làm mồi cho nó chứ sao!”

9527 vừa dứt lời thì một linh hồn màu xanh nhạt bỗng chui ra khỏi ngực La Chinh.

Linh hồn này là do 9527 chia tách thành, hoặc có thể nói rằng đây là một phần rất bé nhỏ của chính 9527, và trong phần ấy có chứa một ít ký ức của 9527.

“Rầm rầm rầm…”

Khoảng cách giữa đứa bé và La Chinh đã được kéo gần lại chỉ còn chừng vài trăm mét. Vì nó là ý chí sơ sinh nên không có hình thể thực sự, cho dù hiện giờ đang trong hình dáng một đứa bé nhưng đó cũng không phải cơ thể thật của nó.

Trong hình dạng như bây giờ, đứa bé ấy cực kỳ nhạy cảm đối với sức mạnh linh hồn. Vì vậy, mọi sự chú ý của nó nhanh chóng bị thu hút bởi sợi linh hồn màu xanh biếc kia.

“Vèo!”

Dưới sự điều khiển của 9527, linh hồn được chia tách ra cũng cực kỳ phối hợp. Nó quay một vòng trên không trung rồi chui tọt vào trong miệng đứa bé, bị đứa bé nuốt một ngụm sạch sẽ.

Đứa bé chép chép miệng, tựa như mới lần đầu được nếm thứ gì ngon lành đến thế. Nó nhìn sang La Chinh, biết rằng trên người hắn ắt hẳn cũng có thức ăn ngon giống vậy.

Có điều, khi nó vừa sải chân định chạy đến chỗ “thức ăn” thì cơ thể khổng lồ bỗng chốc run lên, đôi mắt vốn trong veo dần bị nhiễm màu xanh lục và mất đi tiêu cự, hai chân lảo đảo bước về phía La Chinh.

Đồng thời, La Chinh cũng phát hiện ra cơ thể mình đã có thể cử động lại. Hắn ngạc nhiên hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì vậy?”

Nhìn trạng thái như này thì có vẻ 9527 đã thuần phục được đứa bé rồi…

“Đơn giản lắm, khi ta tách linh hồn ra và để nó nuốt vào, ý chí sơ sinh đã bị ta ô nhiễm. Trong linh hồn do ta chia tách ra chỉ có duy nhất một ý chí, đó là trở thành thức ăn cho La Chinh ngươi, vì vậy đứa bé kia cũng cho rằng mình chính là đồ ăn của ngươi” 9527 thản nhiên nói.

Câu trả lời này khiến La Chinh nghẹn họng. Ý chí sơ sinh của Thần vực bị thuần phục đơn giản đến vậy à?

9527 cũng biết La Chinh đang suy nghĩ gì, bèn giải thích bằng giọng khinh thường: “Đã nói với ngươi rồi mà, dù ngươi có mặc cho ý chí sơ sinh nuốt chửng mình thì cũng chẳng sao đâu. Chẳng qua ta chỉ dùng một cách hơi khác chút thôi, nhưng kết quả thu được thì như nhau”

La Chinh bĩu môi, dù 9527 đã nói đến thế nhưng hắn vẫn không thể mặc cho bản thân mình bị nuốt được.

Khi đứa bé bước lại gần La Chinh, thể tích của nó cũng dần thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn lớn cỡ chừng bàn tay.

La Chinh chưa hoàn toàn thả lỏng mà vẫn còn hơi cảnh giác nhìn nó chạy về phía mình, mãi đến khi đứa bé chui thẳng vào đầu hắn, ngoan ngoãn ở trong đó chứ không hề có ý định công kích hắn, khi ấy hắn mới dám khẳng định rằng ý chí sơ sinh quả thực tới đây để mình nuốt. Bấy giờ hắn không do dự gì thêm nữa, lập tức thu nạp nó vào trong linh hồn mình.

Rất khó để dung hợp hai linh hồn khác biệt, dù có dung hợp được thì cũng sẽ sinh ra vấn đề không nhỏ, ví dụ như cướp thân thể – cũng chính là đuổi một trong hai linh hồn ra ngoài, hoặc là trực tiếp nghiền nát linh hồn ấy. Nguyên nhân là vì trong một núi không thể chứa hai hổ.

Thế nhưng trong ý chí sơ sinh chỉ có mỗi một phân hồn nhỏ nhoi mà 9527 dùng để dẫn đường, ngoài ra thì không còn bất kỳ tư duy nào khác, có thể nói là cực kỳ tinh khiết, cho nên La Chinh hấp thụ nó cũng không quá khó khăn.

Chỉ có điều, nuốt ý chí sơ sinh của Thần vực không thể diễn ra trong chớp nhoáng được. Dù sao nó cũng do chính Thần vực tự sinh ra, nên ý chí của nó vẫn rất khổng lồ.

La Chinh mất hết trọn hai canh giờ, cuối cùng hoa văn hình chữ thập mới lẳng lặng hiện ra giữa trán hắn. Hoa văn này chỉ thoáng hiện ra trong một khoảnh khắc rồi lại lặng yên biến mất.

“Ù…”

Lúc La Chinh mở hai mắt ra, núi Thánh Nhân vốn đang ổn định lơ lửng giữa không trung bỗng chấn động nhẹ.

La Chinh nhìn hai tay mình rồi nhìn ra thế giới xung quanh, cảm thấy mọi thứ đều đã khác trước, tựa như mọi nhận thức của hắn về Thần vực vừa vượt qua một ngưỡng nào đó. Một vài kiến thức và năng lực vốn không thuộc về hắn cũng đột nhiên xuất hiện trên người hắn.

Hắn thấy như mình nắm rõ hết mọi thứ ở trong lòng, cảm giác quá đỗi kỳ lạ ấy khiến hắn không quen lắm.

Hắn nhìn xuống dưới, ý nghĩ chỉ thoáng lướt qua trong đầu đã có thể khiến vùng sa mạc đủ màu bên dưới trở nên sinh động hơn. Từng hạt cát nhanh chóng xếp chồng và tập hợp với nhau, tựa như những binh sĩ đang tạo thành đội hình kín kẽ.

Sa mạc biến mất, thay vào đó là một dãy bậc thang sặc sỡ.

La Chinh bước trên mấy bậc thang ấy, chầm chậm quay trở về hành lang. Hành lang trong mê cung vốn quanh co khúc khuỷu, nếu không có xích Vô Lượng chỉ dẫn thì hắn căn bản không thể nào tự mình ra ngoài được. Nhưng giờ đây toàn bộ hành lang như đã thay đổi phương hướng và hình dạng, thứ hiện ra trước mặt hắn bây giờ chỉ là một con đường thẳng tắp.

Có điều mê cung là quá rộng, dù chỉ có một đường thẳng thôi nhưng vẫn phải đi rất lâu mới tới. Tuy nhiên, La Chinh chỉ mới đặt một chân lên hành lang thì cả cơ thể hắn chợt biến mất, thoắt sau đã xuất hiện tại đầu kia của hành lang, cũng chính là điểm nối liền với lối vào của núi Thánh Nhân.

Trong núi Thánh Nhân, trận đấu giữa những á thánh và chân thần đại viên mãn đã đi đến hồi gay cấn.

Trong ba suối thánh ở quanh đó có hai suối vẫn chưa tìm được chủ nhân!

Không phải bọn họ không muốn tiếp tục khiêu chiến chiếm lấy suối thánh nữa, mà giờ phút này sau màn tranh đấu dai dẳng thì mọi người đều như nỏ mạnh hết đà. Bất cứ ai thử xông vào suối thánh đều sẽ bị kẻ khác đánh lén, chỉ sơ suất một chút thôi là rất có thể phải tặng cả mạng mình ra. Vì vậy, những á thánh có thực lực đều lựa chọn đứng sang một bên quan sát.

Từng viên đan dược cực phẩm cứ liên tục được nhét vào trong miệng, bọn họ ai cũng hy vọng có thể khôi phục lại trạng thái tốt nhất trong thời gian ngắn nhất.

Đúng lúc này, La Chinh chợt bay vụt qua đồng bằng, tiến thẳng đến suối thánh bên này.

Tốc độ của hắn trông thì rất chậm, giống như đang thong dong trôi giữa không trung, nhưng thật ra lại nhanh đến kinh người.

Tiêu chuẩn về mặt không gian dường như đã vô hiệu hóa đối với hắn, mỗi lần hắn tiến lên mười mét là tương đương với người khác tiến lên một nghìn mét. Muốn tạo ra hiệu quả như này chỉ có cách duy nhất là sử dụng dịch chuyển không gian, song hắn lại chưa từng thi triển chiêu thức ấy. Ở quanh người hắn thậm chí còn chẳng có lấy một tia dao động không gian nào.

Có kẻ thấy được La Chinh, đồng thời cũng thấy được cách chuyển động kỳ dị của hắn bèn la lên: “Mọi người nhìn kìa, La Chinh lại ra ngoài rồi!”

Xét đến sức mạnh khủng khiếp mà La Chinh sở hữu, giờ đây chẳng ai còn dám khinh thường hắn nữa. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.

“Sao hắn lại quay về đây?”

“Đừng nói là hắn lại định cướp một suối thánh đấy?”

“Chắc hắn sẽ thử thêm lần nữa!”

Mọi người lập tức căng thẳng, bọn họ biết trước đó La Chinh thất bại trong việc tắm suối thánh nên chắc chắn sẽ không cam lòng.

Nếu La Chinh cứ nằng nặc muốn chiếm lấy một suối thánh thì bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác.

Còn La Chinh, ban đầu hắn vốn chẳng định để ý tới đám người này, nhưng khi nghe thấy họ nói vậy thì bất chợt dừng bước.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận