Bách Luyện Thành Thần

Chương 3008: Xua đuổi

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ở đây, thân hình La Chinh không khác gì một trang giấy linh hoạt, tốc độ vừa nhanh vừa nhẹHiển nhiên mẫu thể mạnh đến đáng gờm, nhưng ngay cả các nhân tài xuất sắc trong các dị tộc mà nó còn khó bắt được thì nói chi là La Chinh linh hoạt nhường này?

Trong mắt Lăng Sương lóe lên tia sáng, vẻ mặt vui mừng khôn xiết.

Chiêu này của La Chinh rất có tính mấu chốt, nếu không, e là Thái Nhất Thiên Cung sẽ mất cơ hội hoàn toàn.

Nhóm người dẫn đầu bên ngoài Hồn Nguyên Đại Thế Giới cũng bị thân hình La Chinh thu hút. Bọn họ chưa từng trải qua cơn gió lốc dữ dội ấy nên không biết độ đáng sợ của nó, nhưng ngay cả Thần Sào Nữ Yêu và các dị tộc sở trường về bay lượn mà đều phải trốn đi, qua đó có thể thấy cơn gió lốc này không thể nào đối kháng được.

La Chinh có thể lướt đi tự nhiên trong gió như thế chắc nhờ có lông vũ như thúy ngọc kia. Nhưng tất cả mọi người ở đây chẳng ai nhìn ra được lai lịch của sợi lông vũ ấy.

“Vèo…”

Trong lúc La Chinh và mẫu thể đấu với nhau, bên tai La Chinh chợt truyền đến tiếng chân nguyên truyền âm, người nói chuyện chính là Sầu Tuẫn.

“La Chinh huynh, dẫn mẫu thể tới chỗ của tộc Hữu Hùng đi” Sầu Tuẫn đề nghị.

Lần này, bốn đại tộc phe Hữu Hùng luôn dốc toàn lực nhằm vào các đệ tử Thiên Cung, bao gồm cả Mạc Nhất Kiếm. Hầu hết các đệ tử Thiên Cung đều từng bị bốn tộc này đánh lén, số đệ tử chết trong tay bốn tộc e là cũng không ít, chẳng qua bọn họ không được tận mắt chứng kiến thôi.

Bây giờ chính là thời cơ tốt để trả thù, sao họ có thể bỏ qua cho được?

“Ta cũng có ý đó!”

Thân hình La Chinh quay ngoắt giữa gió lốc, thuận theo gió thổi mà bay thẳng đến pháp trận nơi tộc Hữu Hùng đang trú.

Tộc Hữu Hùng cùng tộc Mẫn Nguyệt dùng chung một pháp trận, mà tộc Kim Ô cùng tộc Thần Nông Thị thì tự mình chiếm mỗi tộc một cái.

Thấy La Chinh vọt thẳng về hướng này, nhóm người Địch An lập tức hiểu rõ ý định của hắn!

Hắn muốn mượn tay mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh để đuổi bọn họ đi!

“Thằng nhãi Thiên Cung chết tiệt, ngươi dám!”

“Nếu ngươi dám qua đây, ta chắc chắn sẽ giết ngươi!”

“Ngươi chán sống rồi!”

Tộc nhân của hai tộc Hữu Hùng và Mẫn Nguyệt nổi giận mắng ầm ĩ.

Tộc Ly Uyên ở cách đó không xa thấy cảnh này, trên mặt lộ vẻ trêu tức. Bọn họ rất thích được xem kịch vui như này.

Đối mặt với những lời đe dọa của thế lực siêu cấp ấy, sắc mặt La Chinh không hề thay đổi chút nào. Hắn đã rơi thẳng vào trong pháp trận của tộc Hữu Hùng.

“Rầm rầm rầm rầm…”

Mẫu thể chạy ầm ầm suốt cả một đường, mặt đất chấn động không ngừng. Nó cật lực bám theo sát La Chinh.

“Thẳng nhãi chết tiệt, ngươi cút ra ngoài cho ta!” Vẻ mặt Địch An rét lạnh như thể muốn ăn tươi nuốt sống La Chinh.

Các tộc nhân khác của tộc Hữu Hùng cũng chỉ vào mũi La Chinh mà chửi.

Thế nhưng La Chinh chỉ đứng chắp tay, chẳng nhúc nhích mà cũng chẳng bị ảnh hưởng gì. Trên mặt hắn là nụ cười thản nhiên, đối mặt với mấy người ở đây.

Nhưng ngặt nỗi trong pháp trận này không thể nào chiến đấu, bọn họ cũng chẳng làm gì được La Chinh.

Thấy mẫu thể đã tới rất gần, Địch An buộc lòng phải nói: “Các vị tộc nhân, chúng ta rút đi!”

La Chinh đã lập kế hoạch dụ mẫu thể tới đây, pháp trận này đương nhiên sẽ bị mẫu thể giẫm nát. Vì bảo đảm tính mạng, Địch An chỉ đành giải tán tộc nhân.

Mặc dù các tộc nhân tộc Hữu Hùng rất không cam lòng, nhưng họ còn có lựa chọn nào nữa? Họ chỉ có thể căm hận trừng La Chinh rồi ồ ạt đâm xuyên qua lồng ánh sáng, bị gió lốc cuốn đi.

Địch An cầm trường thương trong tay, phi thân nhảy lên, cũng chui ra khỏi lồng ánh sáng.

Nhưng trong nháy mắt khi y vừa lao ra ngoài, trường thương trong tay đã lóe lên tia sáng và đâm thẳng xuống đất.

“Cạch!”

Từ trong mũi thương của y bắn ra một tia sáng sắc bén, đâm xuyên qua mặt đất.

Địch An chính là người đứng hạng đầu trong số những cường giả dưới Hồn Nguyên cảnh của tộc Hữu Hùng, tính cách cao ngạo phách lối, thực lực không thể xem thường.

Tia sáng sắc bén này hệt như phần kéo dài của cánh tay y, trong nháy mắt vừa đâm xuống đất đã hóa thành hai, hai hóa thành bốn, bốn hóa thành tám… trông tựa như rễ cây không ngừng phân nhánh ra, kéo dài vô hạn trong lòng đất.

Chỉ sau vài hơi thở, tia sáng đã hóa thành hơn nghìn tia khác cắm rễ dưới đất, mà những tia sáng này đều nối liền mới mũi thương của y, giúp y cố định vững vàng trên mặt đất!

“Hay lắm!”

“Hắn cũng chống lại được gió lốc?”

“Nhưng vẫn không bằng La Chinh…”

Mặc dù gió lốc rất mạnh nhưng vẫn có vài thiên tài dị sĩ có thể tìm ra biện pháp chống lại. Chẳng hạn như Địch An, y đã cực kỳ ưu tú rồi, đủ khiến cho mọi người phải ghé mắt nhìn.

Đáng tiếc bây giờ còn có người như La Chinh nhảy ra, cho nên danh tiếng của y đã bị cướp đi hết…

La Chinh không cần đến bất kỳ vật nào khác mà có thể né được sự ảnh hưởng của gió lốc, giỏi giang hơn Địch An không biết bao nhiêu lần.

“Rầm!”

Mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh đạp xuống lồng ánh sáng của pháp trận, mà giờ phút này ở trong đó chỉ có một mình La Chinh.

Ngay trước khi bàn chân mẫu thể kịp đè xuống, thân hình La Chinh đã thoăn thoắt phóng ra khỏi pháp trận. Khi ánh mắt La Chinh và Địch An chạm vào nhau, trong mắt La Chinh bỗng lóe lên vẻ gian manh.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt La Chinh, lòng Địch An chợt chùng xuống. Mặc dù y có thể dùng trường thương miễn cưỡng cố định thân hình nhưng lại chẳng thể nào di chuyển được, lẽ nào tên nhóc này…

Y vừa nghĩ được một nửa, thân hình La Chinh đã nhẹ nhàng tung bay, lại hướng thẳng về phía Địch An.

“Khốn kiếp!”

Địch An cũng cực kì quả quyết, y lập tức thu trường thương lại và xoay người, đâm thương về phía La Chinh.

Nhát thương này chỉ đơn thuần là đòn trả thù khi rơi vào đường cùng, chắc chắn không thể nào đâm trúng La Chinh, mà bản thân y cũng lập tức bị gió lốc thổi bay đi.

Chỉ có điều, khi Địch An bị thổi đến một khoảng cách đó chừng mười, hai mươi nghìn mét, y lại đâm trường thương vào đất lần nữa. Tia sáng phóng ra từ mũi thương kéo dài vô hạn và đâm rễ xuống mặt đất, lại cố định thân hình y lại.

La Chinh cũng chẳng hơi đâu mà cứ bám riết theo Địch An gây rối, hắn tiếp tục dẫn dụ mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh phóng tới pháp trận kế tiếp.

Các nữ yêu của tộc Kim Ô vừa thấy La Chinh xông đến thì vẻ mặt cũng khó coi cực kỳ, nhưng các nàng lại dứt khoát vỗ cánh bay thuận theo hướng thổi của gió lốc…

Thân hình La Chinh đột nhiên khựng lại giữa không trung, ánh mắt nhìn về phía bên trái, chỉ còn lại mỗi tộc Thần Nông Thị mà thôi.

Nhóm người dẫn đầu của tộc Hữu Hùng, Kim Ô, Thần Nông Thị ở ngoài Hồn Nguyên Đại Thế Giới tức đến méo mũi. Bọn họ đã vạch kế hoạch và phát danh sách ra hòng dốc sức truy giết hai người La Chinh cùng Phượng Ca, vậy mà cuối cùng không những không thu hoạch được gì, ngược lại còn chịu thua thiệt rất nhiều trong tay tên nhãi này.

Nhất là Phượng Nữ, nàng ta nhìn chằm chằm vào La Chinh đang bay lượn linh hoạt giữa không trung, trông như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Sơn đứng trong pháp trận thấy La Chinh bay thẳng về phía này thì hơi khép mắt lại, nói ngay: “Các vị đồng tộc hãy chạy trước đi”

Các tộc nhân tộc Thần Nông Thị cùng gật đầu, sau đó rời khỏi pháp trận.

“Tiểu thúc thúc, vậy ta thì sao?” Mộc Mộc ngồi ở một bên hỏi.

“Ngươi giúp ta là được” Sơn nói.

Nghe gã nói vậy, trong mắt Mộc Mộc lóe lên tia sáng.

Nàng ta biết, sớm muộn gì tiểu thúc thúc cùng La Chinh và cả cái tên được gọi là Tà Thần kia cũng sẽ có một trận chiến. Nhưng tính cách của tiểu thúc thúc rất ổn trọng, bình thường đều lấy đại cục làm trọng, khi chưa nắm chắc chiến thắng trong tay thì gã sẽ chọn cách nhún nhường né đi.

Bây giờ rốt cuộc tiểu thúc thúc không nhịn được nữa…

“Được!” Mộc Mộc nở nụ cười hoạt bát, ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy một lọn tóc, mái tóc xoăn lập tức tung bay lên.

Đến khi La Chinh chui ra khỏi pháp trận và mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh rượt theo đến đây, mái tóc quăn của nàng ta đã kéo dài ra ngoài pháp trận, thoáng chốc hóa thành từng cây châm sắt dài nhỏ, bắn về phía mẫu thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận