Bách Luyện Thành Thần

Chương 3891: Kẻ làm trái quy tắc

La Chinh nhìn chằm chằm Tà Thần như thể không biết hắn ta là ai, hỏi: “Ở đây… Là đâu?”Hắn từng nghi ngờ không biết mình có rơi vào huyễn cảnh mà Hàng Cách Giả tạo ra hay không.

“Ở đây ư? Bên trong thế giới mẹ” Tà Thần nhún vai, nói.

La Chinh liếc mắt nhìn quanh, ngoại trừ mảnh vỡ của vùng đất Tuyệt Táng ra thì còn lại chỉ toàn là hư không đen tuyền.

“Nơi này vốn là thế giới hỗn độn” La Chinh nhíu mày.

“Vùng đất sơ khai của ngươi đã hòa vào trong thế giới mẹ, ngươi và ta có chung quyền hạn, sao ngươi không thử cảm giác phạm vi của thế giới mẹ xem?” Tà Thần vẫn mỉm cười và nói.

La Chinh nửa tin nửa ngờ nhắm mắt lại, ý nghĩ của hắn chỉ nhoáng qua đã lập tức cảm giác được một “vùng đất sơ khai” khổng lồ.

Thân hình La Chinh nhoáng lên, thoắt cái đã đi tới biên giới của vùng đất sơ khai. Ánh vào mắt hắn là một tảng đá hình tam giác cùng với một phân thân của Tà Thần đang ngồi trên đó.

Phân thân Tà Thần này không bị thu hồi và cũng không bị hiến tế mất. Hắn ta ngồi đơn độc trên viên đá tam giác, nghịch một con Nham Mãng. Trước đó con Nham Mãng này vẫn luôn trốn kỹ trong nham thạch tam giác cho đến tận bây giờ.

So với hai tỷ Tà Thần chỉ có một bộ não kia thì hiển nhiên phân thân này khá là may mắn.

“Chào, khách quý” Phân thân Tà Thần nhìn La Chinh rồi gọi.

Ánh mắt La Chinh nhìn lướt qua phân thân Tà Thần về hướng xa hơn, thấy thế giới ở đằng sau hắn ta. Nơi đó là vách trong của thế giới hỗn độn!

“Nơi này là biên giới của thế giới hỗn độn ư?” La Chinh hỏi.

Phân thân Tà Thần vươn tay ra đập khiến vách trong của thế giới hỗn độn rung lên bần bật: “Thế mà còn không nhìn ra à?”

“Sao làm được vậy?” La Chinh hỏi.

Phân thân Tà Thần nhún vai: “Hỏi bản tôn đại nhân của ta ấy chứ ta cũng không biết…”

La Chinh lại quay về bên cạnh Tà Thần bản tôn, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Thật ra thông qua năng lực toàn tri, La Chinh đã biết được tình hình đại khái. Thế giới mẹ không còn nữa, chỉ còn sót lại một chiếc thuyền đen, hai tỷ bộ não trên bình đài hình vuông cùng với sáu tảng đá nằm rải rác ở biên giới của thế giới hỗn độn mà thôi.

“Ngươi chỉ dùng sáu tảng đá ấy để biến thế giới hỗn độn thành vùng đất sơ khai à?” La Chinh hỏi.

“Có thể nói là vậy” Tà Thần bản tôn hờ hững đáp lời.

“Chuyện này… Sao mà làm được…”

Dù La Chinh đã tự mình kiểm nghiệm nhưng vẫn rất khó tin.

Tà Thần thấy La Chinh giật mình thì càng thể hiện rõ vẻ đắc ý trên mặt.

“Lúc ta còn là sinh linh trong thế giới trong cơ thể ngươi, ta bị hạn chế rất nhiều, không thể nào hiểu được mọi thứ ở bên ngoài. Bây giờ khi đứng trước sức mạnh của ta, ngươi cũng giống ta ngày xưa, những gì ngươi biết chỉ là một sợi lông trên người con trâu, ta có thể để ngươi…”

Hắn ta còn chưa nói hết câu thì một cụm mây đen đã bao trùm lấy hắn ta và La Chinh.

“Khái Suất Cực Thái! Ta muốn các ngươi tan biến hoàn toàn!”

Sau khi phá hủy vùng đất Tuyệt Táng, Hàng Cách Giả có thể giáng cho La Chinh một đòn trí mạng bất cứ lúc nào.

La Chinh mất đi sự che chở của vùng đất sơ khai thì muốn đánh muốn giết hắn đã chẳng phải chuyện khó khăn gì nữa, cho dù La Chinh có năng lượng vô hạn tuyệt đối thì cũng vậy thôi.

Lúc Hàng Cách Giả chuẩn bị ra tay, gã chợt phát hiện ra sự tồn tại của Tà Thần.

Giết luôn một thể!

Sau khi thế giới mẹ vỡ nát, Hàng Cách Giả còn chẳng muốn phí công đi dọn sạch sẽ, chỉ mỗi một Tà Thần nhỏ bé thì không lọt vào được mắt của Hàng Cách Giả.

Trong Khái Suất Cực Thái có vô vàn Hàng Cách Giả chồng chất lên nhau, năng lượng trong vùng này ở trạng thái bão hòa hoàn toàn, bất cứ tồn tại nào cũng không thể chống lại năng lượng ấy.

La Chinh và Tà Thần còn chẳng kịp phản kháng thì thân thể và linh hồn đã bị bốc hơi hết sạch, một chút mảnh vụn cũng không còn.

“Ù…”

Mây Khái Suất tan đi.

“Kết thúc rồi”

Hàng Cách Giả nhiều vô tận biến thành một, sáu đôi mắt trên mặt quay về màu xanh nhạt. Gã tự lẩm bẩm: “Đám sinh vật tầng cấp thấp này khó chơi thật, đúng là nằm ngoài dự đoán mà”

“Còn nhiều chuyện nằm ngoài dự đoán lắm”

Thân hình Tà Thần chầm chậm ngưng tụ ở bên trái Hàng Cách Giả, còn La Chinh thì ngưng tụ ở bên phải gã.

Sáu đôi mắt của Hàng Cách Giả lại bắt đầu lập lòe dữ dội: “Các ngươi… Sao vẫn sống lại được?”

“Vấn đề này à, ta vừa mới…”

Tà Thần vừa mở miệng nói chuyện thì Hàng Cách Giả đã tung đòn tấn công. Tất cả mọi thứ trong phạm vi trăm nghìn mét lại bị năng lượng bao trùm lên lần nữa, thân thể mà Tà Thần và La Chinh vừa ngưng tụ ra lập tức hóa thành bột phấn và tan biến hoàn toàn.

Nhưng hai người vừa bị giết chết thì lại ngưng tụ thành hình lần nữa, cùng với đó là giọng nói đầy bất mãn của Tà Thần: “Có cho ta nói hết không?”

“Câm ngay!” Hàng Cách Giả hơi mất kiểm soát. Gã dùng năng lượng bao trùm lên khu vực này lần nữa nhằm diệt trừ cả Tà Thần lẫn La Chinh…

“Soạt…”

Khi những luồng năng lượng kia vừa bắt đầu hình thành, Tà Thần đã nhẹ nhàng vung tay lên. Một tia sáng đen lóe lên với tốc độ cực nhanh và trói quanh thân thể Hàng Cách Giả, đồng thời Tà Thần nhanh chóng tiến lại gần Hàng Cách Giả.

“Ta ghét nhất là bị người khác ngắt lời…”

Dứt lời, Tà Thần đấm một cú móc vào quai hàm Hàng Cách Giả.

“Ầm!”

Thân thể Hàng Cách Giả bắn thẳng lên trời hệt như một mũi tên.

Tà Thần dịch chuyển thẳng lên trên rồi lại đạp một cú, đạp Hàng Cách Giả xuống.

Lúc Hàng Cách Giả rơi xuống, Tà Thần lại dịch chuyển theo đường xéo và đánh ra một chưởng.

“Rầm rầm rầm rầm rầm…”

Hàng Cách Giả tựa như một bao cát biết bay, cứ thế văng lên rồi rơi xuống trong một phạm vi nhất định.

Sau khi bị tia sáng đen trói quanh người, sức mạnh của Hàng Cách Giả đã bị hạn chế hoàn toàn.

Tà Thần chọn cách đánh đấm cận chiến, đây chính là đang sỉ nhục Hàng Cách Giả.

La Chinh nhìn tia sáng đen, trong mắt là vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

Đó là năng lượng ở tầng cấp cao hơn…

Tà Thần không những đã ngộ ra sức mạnh huyết mạch, ngộ ra năng lượng Cực Thái mà còn ngộ ra cả năng lượng ở tầng cấp cao hơn, lợi hại hơn. Thật sự quá đáng sợ…

Hàng Cách Giả còn khiếp sợ hơn La Chinh vô số lần! Gã biết rõ đây chính là năng lượng “Trường” thuộc thế giới ngăn thứ sáu, hơn nữa còn là “Trường Mặc Thái” lợi hại nhất.

Thế nhưng thế giới ngăn thứ sáu đã bị hạ thấp hoàn toàn rồi, không còn tồn tại nữa!

Năng lượng “Trường” vốn không có cách nào sử dụng tiếp, cả Hàng Cách Giả lẫn “Tòng” đều không thể vi phạm quy luật này!

Sở dĩ Hàng Cách Giả có thể sử dụng năng lượng Cực Thái và sức mạnh huyết mạch là vì Thâm Không và Chủ Giới đều còn tồn tại…

Vì đâu mà kẻ loài người này có thể sử dụng năng lượng Trường!

Dựa vào đâu mà hắn ta có thể làm trái quy tắc?

“Đủ rồi!” Hàng Cách Giả gào lên.

Năng lượng dồi dào tuôn ra từ trong cơ thể gã, tấn công tia sáng đen.

Dù sao Hàng Cách Giả cũng là sinh linh sinh ra tại thế giới ngăn thứ mười ba, gã quen thuộc năng lượng của mỗi một tầng cấp đến tận vào trong xương cốt.

Tất nhiên Trường Mặc Thái rất mạnh nhưng không khó giải, Hàng Cách Giả dùng nhiều năng lượng Cực Thái hơn để cưỡng chế tháo nó ra.

“Roẹt…”

Thật vậy, tia sáng đen bị năng lượng Cực Thái đổ xuống ồ ạt đã dần tan biến.

Hàng Cách Giả lấy lại sự tự do, đang định phản kích ngược lại thì chợt nghe Tà Thần nói: “Cũng có chút tài năng đấy, có thể dựa vào năng lượng Cực thái để mở Trường Mặc Thái ra. Nhưng dù gì ngươi cũng chỉ dựa vào cái lợi của năng lượng vô hạn thôi, vậy còn cái này thì sao? Tháo nó ra ta xem thử?”

“Kít kít…”

Cùng với hai âm thanh rin rít là hai khối tam giác không đối xứng xuất hiện, nhốt Hàng Cách Giả trong đó.

“Đây là năng lượng Xưng!” Giọng của Hàng Cách Giả run lên. Gã rít gào như thể gặp phải quỷ, phát ra cảm xúc dữ dội trước nay chưa từng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận