Bách Luyện Thành Thần

Chương 2320: Lập tức hành động

Đám côn trùng màu tím này vốn phân tán trong phạm vi tương đối rộng, cũng không có vẻ gì là sẽ tấn công, vậy mà giờ đây chúng đều như phát điên vậy. Chúng giống như đàn sói ngửi được mùi máu, ồ ạt xông thẳng về phía “những sinh linh” này“Ngứa quá, đám côn trùng này đang cắn ta!”

“Đau quá!”

Một chân thần đại viên mãn bị vô số côn trùng nhỏ bao phủ, nhìn như bị một lớp sương mù vây kín. Gã ta điên cuồng vẫy vùng, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

“Côn trùng chết tiệt, nổ vụn các ngươi!”

Trong cơ thể tên chân thần đại viên mãn này bỗng nhiên phóng ra đạo uẩn mãnh liệt.

“Xoạt xoạt xoạt xoạt…”

Gã đã mất đi lý trí, những tia sét giống như từng con rồng điên bắn tới mọi người xung quanh.

Mọi người vội vàng né tránh.

“Lãnh Thiền! Ngươi điên rồi sao!”

Một á thánh thuộc Lãnh gia đưa tay cản lại một tia sét, lên tiếng khiển trách.

Chân thần đại viên mãn này là một người thuộc Lãnh gia, tên Lãnh Thiền.

Thế nhưng Lãnh Thiền vẫn điên cuồng phóng ra đạo uẩn, ngay cả vị á thánh kia muốn tới gần cũng vô cùng khó khăn.

Những con côn trùng màu tím này có thể chống lại cả ngọn lửa của Đường Lôn thì sấm sét của Lãnh Thiền càng không có chút hiệu quả nào với chúng nó!

Chỉ sau hai ba hơi thở, khi thánh nhân Lãnh Diệu thuộc Lãnh gia chuẩn bị ra tay thì Lãnh Thiền đang lăn lộn trên mặt đất bỗng nhiên bất động. Côn trùng màu tím bám trên người gã đều bay vút lên.

Lúc mọi người nhìn lại, tất cả đều kinh ngạc ra mặt.

Thân thể Lãnh Thiền vẫn còn nguyên vẹn, nhưng trên đỉnh đầu lại xuất hiện một cái lỗ tròn lớn do đám côn trùng cắn ra.

Đám côn trùng này chui vào trong óc Lãnh Thiền, cắn nát và nuốt chửng linh hồn của hắn ta!

Dù sao Lãnh Thiền cũng là chân thần đại viên mãn, cho dù linh hồn bị nuốt chửng thì thân thể cũng tỏa ra sinh mệnh lực hùng hậu, thậm chí thế giới bên trong cơ thể cũng đang tự động vận hành.

Song, mọi người đều hiểu rằng, hiện tại hắn ta chỉ còn là một cái xác không hồn mà thôi.

Không chỉ Lãnh Thiền mà năm chân thần đại viên mãn và ba á thánh khác cũng bị côn trùng màu tím tấn công.

Thậm chí một á thánh thuộc Lưu gia còn xông thẳng tới chân trời, muốn thoát khỏi đám côn trùng màu tím này, có điều hắn ta càng bay lên lại càng hấp dẫn thêm nhiều côn trùng màu tím…

Qua hồi lâu, tên á thánh kia từ trên trời rơi xuống, nện xuống đất vang lên một tiếng “bịch”.

Cảnh ngộ của hắn ta giống hệt như Lãnh Thiền, trên đỉnh đầu cũng có một cái lỗ lớn, linh hồn cũng bị đám côn trùng màu tím này nuốt chửng, chỉ còn lại một cái xác.

Trong nháy mắt đã có chín người chết đi, trong đó còn có ba á thánh.

Tim tất cả mọi người ở đây đều như treo lên, có vài người ruột gan đã loạn hết cả.

Có trời mới biết những con côn trùng này là loại sinh linh gì, thánh nhân ra tay cũng không thể giết được chúng, vậy chẳng lẽ hôm nay bọn họ không thể sống sót thoát ra ngoài?

Có vài người đưa mắt nhìn về phía đường hầm không gian, quay về theo con đường ấy thì may ra còn có một con đường sống.

“Mọi người đừng hốt hoảng! Đám côn trùng màu tím này sẽ không chủ động tấn công chúng ta!”

Giọng nói của Đông Phương Thuần Quân chầm chậm truyền đến.

Vào thời điểm mấu chốt, chỉ một câu nói của ông ta đã ổn định tâm trạng hoảng hốt của mọi người.

“Đúng! Đám côn trùng màu tím này chỉ tấn công một số người đặc biệt chứ không tấn công chúng ta!” Mục Hải Cực cũng phụ họa.

“Trước khi tìm hiểu rõ ràng, mọi người không được có bất cứ cử động nào! Quả thực đám côn trùng này vô cùng kỳ lạ!” Trên gương mặt đỏ bừng của Đường Lôn đã thấm ra một lớp mồ hôi.

Nơi này không hổ là vực sâu Ma Vực…

Chỉ cần sơ sẩy một chút, ngay cả thánh nhân cũng phải bó tay hết cách.

Tất cả mọi người vẫn duy trì vẻ im lặng, thậm chí có vài người còn không dám mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn Đông Phương Thuần Quân. Bọn họ sợ tiếng nói của mình sẽ chọc phải đám côn trùng màu tím này…

Đông Phương Thuần Quân híp mắt, nhìn mấy cái “xác sống” trên mặt đất, cúi đầu suy nghĩ.

Đúng lúc này, Hoa Thiên Mệnh đột nhiên lên tiếng: “Đám côn trùng này không có trí tuệ, vừa nãy thánh nhân Đường gia dùng lửa đốt cháy mà chúng nó cũng không tấn công thánh nhân Đường gia”

“Ai chả biết cái này, cần ngươi nói sao?” Đông Phương Thái Thanh đứng một bên cười lạnh đáp lại.

Hoa Thiên Mệnh không để ý tới ông ta mà lập tức nói tiếp: “Nhưng hình như đám côn trùng này hành động là vì một câu nói của á thánh Lưu gia”

“Một câu nói?” Đông Phương Thuần Quân trầm ngâm một chút, ánh mắt chợt sáng lên: “Lưu Hải Tiếu vừa nói một câu ‘Thần thức không thể khuếch tán ra ngoài’!”

Lưu Hải Tiếu là tên á thánh Lưu gia vừa bỏ mạng ban nãy.

Tình hình lúc nãy vô cùng hỗn loạn.

Rất nhiều người đều không để ý tới điểm này.

Hoa Thiên Mệnh vừa nói thế, mọi người mới bắt đầu nhớ lại.

“Đúng! Lúc hắn nói thần thức không thể khuếch tán ra ngoài, ta cũng định phóng thần thức ra…” Một á thánh lập tức nói.

Hoa Thiên Mệnh gật đầu: “Sợ rằng đám côn trùng này căn cứ vào thần thức để xác định mục tiêu và truy tìm linh hồn của mục tiêu. Nếu ta đoán không nhầm, chín người vừa chết đều đã phóng thần thức ra!”

Nghe Hoa Thiên Mệnh nói, các thánh nhân đều gật đầu.

Suy đoán của Hoa Thiên Mệnh rất có lý, bằng không đám côn trùng này sẽ không chỉ công kích một vài người mà thôi.

Thậm chí một vài người còn toát mồ hôi lạnh đầy lưng, nếu vừa rồi phóng thần thức ra thì có lẽ bây giờ mình đã là một cái xác.

Nhưng dù sao đây cũng chỉ là suy đoán, mọi người đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, nếu không chứng thực thì chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hàm Thanh Đế nhìn Thiên Kiếm, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng.

Nghe nói Thiên Kiếm này không phải do người Đông Phương gia bồi dưỡng ra mà là một kẻ ngoại tộc.

Chân thần ngoại tộc có thể dựa vào thiên phú của bản thân để tu thành cảnh giới đại viên mãn cực kỳ hiếm có, quả nhiên người này rất thông minh…

Trong số những người ở đây chỉ có Hàm Thanh Đế là từng tiếp xúc với đám côn trùng ăn linh hồn này. Đặc điểm của chúng là không sợ bất cứ tấn công nào từ đạo uẩn. Thần đạo Huyền Lôi cũng thế, mà thần đạo Sồ Hỏa cũng vậy, đều không thể gây ra thương tổn thực tế cho chúng.

Tuy nhiên, năng lực cảm giác của đám côn trùng này cực kỳ yếu, quanh năm chỉ trôi dạt lơ lửng không mục đích trong một khu vực. Nhưng một khi để chúng nó nhận ra thần thức do linh hồn phóng ra thì sẽ đồng loạt xông lên giống như muỗi nghe được mùi máu, cắn nuốt linh hồn mục tiêu sạch sẽ rồi mới bỏ qua.

“Chẳng phải chỉ cần kiểm chứng một chút là biết được lời Thiên Kiếm nói liệu có đúng hay không à?” Hàm Thanh Đế dứt lời liền quay sang mỉm cười với Hoa Thiên Mệnh.

Đông Phương Thuần Quân nhìn chằm chằm Hàm Thanh Đế, hỏi: “Thanh Đế huynh định kiểm chứng thế nào?”

Thân hình Hàm Thanh Đế lướt nhẹ, đi tới gần đường hầm. Ông ta nhìn côn trùng màu tím ăn linh hồn bay khắp bầu trời, ánh mắt chợt lóe lên, một thần thức cực kỳ mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Thần thức vừa phóng ra ngoài đã bị đám côn trùng này cắn nuốt sạch, cho nên thần thức không thể lan xa giữa làn sương mù màu tím này.

Hệt như cảnh tượng lúc trước, làn sương tím này bắt đầu xoáy trào điên cuồng, bao trùm về phía Hàm Thanh Đế.

Mà Hàm Thanh Đế vừa phóng thần thức ra đã lập tức rút vào trong đường hầm không gian.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận