Bách Luyện Thành Thần

Chương 3842: Cảm giác bất ổn

Nhìn phản ứng có chút đần độn của gã khổng lồ, La Niệm hơi sầu não. Cậu bỗng nhớ đến Tiết trưởng lão, các sinh linh sinh ra ở thế giới Thâm Không sau khi thế giới ấy trải qua đại kiếp nạn đều rất ngu ngốc, nói trắng ra là những chủng tộc không thể nào dạy nổiThế giới Huyền Lượng cũng đã trải qua đại kiếp nạn, tình hình chắc không khác Thâm Không là bao, trí thông minh của mấy gã khổng lồ này thấp đến đáng thương.

“Các ngươi đã gặp chủ nhân của mình bao giờ chưa?” Khương Tử Nha hỏi.

Nếu mấy gã khổng lồ này đã không biết rõ, vậy chỉ đành dò la từng chút một. Về điểm này thì Khương Tử Nha dày dặn kinh nghiệm hơn La Niệm nhiều.

“Chưa… Chủ nhân ở trong đầu bọn ta, nói chuyện trong đầu bọn ta!” Gã khổng lồ kia đáp.

Khương Tử Nha gật đầu, hỏi tiếp: “Trong bộ tộc các ngươi, tất cả mọi người đều nghe được hắn nói chuyện à?”

“Đúng vậy” Gã khổng lồ nói.

“Là ý chí giáng lâm” Khương Tử Nha thì thào.

“Trong ngăn thế giới thứ tư không ai có thể có linh hồn hùng mạnh đến vậy, là Hàng Cách Giả sao?” La Niệm nghi ngờ nói.

“Rất có thể” Khương Tử Nha đáp lại, ánh mắt ông đã nhìn sang tinh thể hình thoi sau lưng gã khổng lồ. Ông bỗng hỏi: “Sao các ngươi có được những tinh thể hình thoi này?”

Nếu quả thật Hàng Cách Giả đang điều khiển những gã khổng lồ này, vậy tinh thể hình thoi chắc chắn là do Hàng Cách Giả ban cho.

Phải chăng Hàng Cách Giả có thể trở về thế giới Huyền Lượng, đây là một điểm không thể nào đoán ra được. Nhưng tất nhiên gã ta sẽ nghĩ cách để đưa tinh thể hình thoi từ thế giới hỗn độn ra, từ đây có thể lần ra được manh mối để tìm ra thế giới hỗn độn.

“Là tộc trưởng cho, tộc trưởng ban cho bọn ta sức mạnh hùng hậu!” Một gã khổng lồ trong đó nói.

“Tộc trưởng của các ngươi ở đâu?” Giọng của Khương Tử Nha dịu đi vài phần.

Ngay lúc đó, một giọng nói vang dội vọng đến từ phía xa: “Không cần tìm, ta ở ngay đây!”

Trên một đỉnh núi cách đó không xa, một người khổng lồ với kích cỡ tương đương một ngọn núi nhỏ xuất hiện. Trên đỉnh đầu gã khảm rất nhiều tinh thể hình thoi màu tím, chúng chạy dài trên cả hai tay. Ở phần gốc của tinh thể còn loáng thoáng có máu tươi chảy ra, chắc vừa mới đâm vào trong cơ thể gã không lâu.

Sau đó từng gã khổng lồ đi ra và đứng trên đỉnh núi, đếm sơ qua phải có đến hơn nghìn.

Khi thấy những gã khổng lồ này, trong lòng Khương Tử Nha lập tức cảnh giác lên, roi Đả Thần đã nắm chặt trong tay.

“Vậy thì tốt quá!”

La Niệm mỉm cười bước ra một bước, thân thể đã hóa thành một đường vòng cung phóng lên cao, đập thẳng về phía tộc trưởng.

Thấy La Niệm ra tay trước, toàn bộ tộc nhân tộc Bàng Hạo đều rống to.

“A!”

Mỗi một tinh thể hình thoi trên người tộc trưởng đều lóe lên tia sáng.

Sức mạnh khổng lồ kích thích mỗi một đường kinh mạch trong cơ thể gã làm hai mắt gã đỏ bừng lên, nắm đấm to lớn đã đánh thẳng về phía La Niệm.

“Rầm!”

Một tiếng vang không phải giòn giã mà cũng không phải trầm nặng vang lên, thế tấn công của La Niệm đã bị tộc trưởng ngăn lại, song bản thân tộc trưởng lại phải trả một cái giá quá lớn. Cánh tay tráng kiện của gã từ từ nứt ra và vụn vỡ, những tinh thể hình thoi khảm trên cánh tay gã phóng ra như mũi tên, hơn phân nửa bả vai cũng bị xé rách.

La Niệm tiến lên một bước, một bàn tay đã tóm lấy cái đầu to lớn của tộc trưởng: “Những tinh thể hình thoi này lấy từ đâu ra? Cho ngươi thời gian ba hơi thở để trả lời, không là chết!”

Các tộc nhân tộc Bàng Hạo vốn không ngờ được con mồi của họ lại mạnh đến thế… Cả đám khổng lồ bao gồm cả tộc trưởng nhất thời đều đứng đực ra đó, không dám động đậy.

“Ta, ta, là chủ nhân cho…” Tộc trưởng thành thật trả lời.

“Chủ nhân ở đâu? Vẫn là ba hơi thở” La Niệm hỏi tiếp.

Ngay lúc tộc trưởng đang định mở miệng thì tinh thể hình thoi đằng sau gã bắt đầu lấp lóe ánh sáng, sau đó gã như phát điên, không thèm để ý đến lời uy hiếp của La Niệm mà đột ngột vung cánh tay còn sót lại kia đánh móc về phía cậu.

Chỉ có điều, ngay khoảnh khắc khi tộc trưởng ra tay, bàn tay La Niệm đã nhẹ nhàng bóp, cái đầu của tộc trưởng lập tức nổ tung.

“A!”

“Giết giết giết giết…”

“Tiêu trừ kẻ khác loài…”

Mấy kẻ khổng lồ kia ồ ạt xông lên bao vây La Niệm. Họ không phải đang giận dữ báo thù cho tộc trưởng mà vì lúc này tinh thể hình thoi trên người họ cũng đang lấp lóe ánh sáng, dùng sức mạnh điên cuồng tẩy rửa thân xác họ và điều khiển linh hồn họ. Những kẻ khổng lồ này hóa thành một đám rối bằng xương bằng thịt tấn công về phía La Niệm.

“Tốc độ quá chậm, sức mạnh quá yếu…”

Đối diện với mấy đối thủ cỡ này khiến La Niệm sinh ra cảm giác như người lớn đánh trẻ con.

Thân hình cậu nhòe đi, xuyên thẳng qua giữa đám khổng lồ như một cơn gió, mỗi khi lướt qua gã khổng lồ nào là cậu sẽ để lại một dấu đấm trên đầu kẻ đó, ngay sau đó gã ta nhanh chóng biến dạng, vỡ nát, tan rã… với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

“Ầm ầm ầm…”

Đám khổng lồ như từng cánh cửa nặng nề liên tiếp ngã rạp ra đất. Chưa đến mười hơi thở, La Niệm đã đánh giết hai, ba mươi gã khổng lồ.

Nhưng sau đó cậu khẽ liếc mắt nhìn, thấy trên đỉnh núi còn phân bố đầy rẫy toàn là tộc nhân tộc Bàng Hạo…

“Đông quá… Thanh lý chúng đi!” La Niệm giơ Thiên Hoàn Trượng lên, ra lệnh.

“Vụt…”

Gần một phần ba sức mạnh bị rút đi.

Trong Thiên Hoàn Trượng có một tia chớp sinh ra, sau đó bên tai La Niệm truyền đến tiếng “tách” giòn vang của tia chớp. Cả ngọn núi bị một trận chớp giật bao phủ, mà thời gian kéo dài chỉ là một nháy mắt. Khi tia chớp biến mất, toàn bộ mấy kẻ khổng lồ vẫn đang giữ nguyên tư thế của mình, hoặc xông lên, hoặc đang leo, hoặc chạy nhanh… Nhưng toàn thân đều đã cháy đen, mọi sự sống đều không còn.

Mặc dù đã được chứng kiến uy lực của cây trượng kia nhưng Khương Tử Nha vẫn không nhịn được mà ngạc nhiên vô cùng. Dù sao, cứ xuống mỗi một tầng cấp thế giới là cấp bậc của năng lượng lại giảm dần, thực lực của Khương Tử Nha ở trong thế giới Huyền Lượng bị suy yếu nghiêm trọng nhưng ở thế giới Hỗn Độn thì lại cực kỳ khủng bố. Đòn này của La Niệm ở thế giới Huyền Lượng mà đã khủng khiếp đến vậy rồi, nếu ở trong thế giới Hỗn Độn thì còn có thể gây ra động tĩnh lớn đến nhường nào nữa?

Nhìn thi thể khổng lồ phủ đầy đất, La Niệm hơi ưu sầu: “Chúng đều bị khống chế hết rồi, đối thủ quá gian xảo”

Khương Tử Nha không hề nhụt chí: “Nếu đối phương đã nhằm vào chúng ta thì nhất định sẽ ra tay lần nữa…”

Ông còn đang nói, ở cách đó không xa lại có động tĩnh. La Niệm cười nhạt: “Xem ra tiền bối nói đúng rồi”

Nhưng lúc La Niệm đưa mắt nhìn sang thì trên mạt cậu hơi cứng lại.

Trên đỉnh núi ở đối diện lại xuất hiện thêm một đám tộc nhân tộc Bàng Hạo, số lượng cũng hơn nghìn, kẻ dẫn đầu vẫn là vị tộc trưởng kia, thậm chí ngay cả vị trí đâm của những tinh thể hình thoi trên thân thể gã cũng giống hệt ban nãy.

Khương Tử Nha cũng phát hiện ra điểm bất hợp lý: “Sao vậy! Những kẻ khổng lồ này đều được sao chép trực tiếp à!”

“Lên!”

Tộc trưởng vung cánh tay, toàn bộ người khổng lồ đều xông đến từ đỉnh núi đối diện.

Lông mày La Niệm nhíu chặt, hơi do dự giơ Thiên Hoàn Trượng lên.

“Giết chúng”

“Ầm!”

Thiên Hoàn Trượng lại rút đi một phần ba sức mạnh của La Niệm.

Vẫn là một trận chớp giật phủ xuống…

Chỉ trong khoảnh khắc, cả đám khổng lồ đã bị diệt sạch.

Nhưng sau khi phóng ra hai lần chớp giật liên tiếp, La Niệm cảm nhận rõ ràng rằng mình hơi yếu đi. Sức mạnh trong cơ thể cậu đã bị tiêu hao hết hơn hai phần ba, nếu phải phóng ra chớp giật lần thứ ba thì sau đó cậu không thể sử dụng Thiên Hoàn Trượng nữa.

Uy lực của Thiên Hoàn Trượng được quyết định bởi sức mạnh của người sử dụng, dù La Niệm đã được cường hóa hai lần trong tháp Liệt Duy, giờ đây cậu tương đương với cường giả đỉnh cao trong Thâm Không nhưng sức mạnh của cậu dầu gì cũng có hạn.

Giờ phút này, trong lòng La Niệm dâng lên cảm giác bất ổn, dường như đối thủ ẩn núp không lộ diện kia hiểu rất rõ Thiên Hoàn Trượng và cả La Niệm cậu nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận