Bách Luyện Thành Thần

Chương 3654: Gặp phải

Mấy ngày qua đảo Dạ Kiến cũng không yên bình cho lắm. Tộc Diên Yêu thả tin ra rằng gần đây tộc Xích Ma không ngừng hiến tế tính mạng của dị tộc nhân để đổi lấy “Mê”. Các dị tộc yếu kém hoảng sợ không thôi, lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ, cuối cùng các dị tộc này dứt khoát vứt bỏ tộc địa nơi sinh sống của mình, phòng tránh việc bị tộc Xích Ma lặng lẽ hiến tếThương Vũ thừa cơ quẳng một cọng rơm cứu mạng cho các dị tộc này, một mặt tuyên bố có thể che chở cho họ, mặt khác thỉnh cầu các dị tộc tụ về tộc địa của Diên Yêu để cùng đối kháng Xích Ma.

Đương nhiên, sự che chở này không phải là miễn phí, các dị tộc nhất định phải nộp “Mê” trong tay mình lên.

Thế là chỉ trong một thời gian ngắn, tộc Diên Yêu đã tích được rất nhiều “Mê”, đồng thời còn tập trung các dị tộc về tộc địa của mình. Nếu tộc Xích Ma thật sự đánh tới đây thì cũng có thể tăng thêm phần thắng cho nhóm Diên Yêu, xem như một công nhiều việc.

Thương Vũ giao hết “Mê” mà mình vơ vét được cho La Chinh, đồng thời hộ tống cả nhóm bọn họ đến núi quỷ.

Điều kiện mà nó đưa ra là ba viên đá Thánh.

Đá Thánh có sức uy hiếp rất lớn đối với Quỷ Quyệt, Thương Vũ sẽ không từ giá nào để lấy được nó về tay.

La Chinh đồng ý với điều kiện của Thương Vũ.

Lúc trước, sau khi đánh chết ba pho tượng đá trong căn hầm trên mặt đất, hắn đã lấy được ba viên đá Thánh to cỡ hạt đậu. Hắn chia ba viên này cho Nữ Oa, Phục Hy cùng Đông Hoàng thì lại có được thêm ba viên đá Thánh cỡ hạt cát.

Ba viên đá Thánh cỡ hạt cát ấy được La Chinh mang ra để trao đổi với Thương Vũ.



Màn đêm trên đảo Dạ Kiến tan dần, nhóm người La Chinh và đám Diên Yêu vượt qua ngọn núi cao cuối cùng.

Ở phía trước bọn họ không còn thứ gì ngăn cản tầm mắt nữa, nhưng đằng xa vẫn là một khoảnh trống trơn.

Thương Đa và đám Diên Yêu đều nói núi quỷ ở đây nên chắc chắn không sai, nhưng khi nhìn khoảng không trống rỗng ở phía trước thì vẫn thấy hơi lạ.

Song, khi họ vừa vượt qua dãy núi biên giới thì một bóng đen thật lớn đột ngột xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Đó là một ngọn núi khổng lồ hình tam giác!

Đúng như Thương Đa đã nói, dường như núi quỷ bị ảnh hưởng bởi một quy tắc không gian đặc thù nào đó nên nhất định phải vượt qua dãy núi biên giới thì mới thấy được.

Núi quỷ nổi lơ lửng ở bên ngoài đảo Dạ Kiến, nhưng một phần chân núi lại nối liền với đảo. Con đường kết nối này như được cố ý đục đẽo nên, rộng rãi mà thẳng tắp.

Bên ngoại cả ngọn núi phủ đầy các đường vân bất quy tắc, có lẽ chúng giúp núi quỷ hấp thu hết mọi ánh sáng xung quanh. Đứng từ ngoài nhìn sang, núi quỷ như đang treo giữa màn đêm nơi chân trời.

“Đi xuống đi, đổi “Mê” là có thể tiến vào núi quỷ” Thương Vũ nói, sau đó nó lập tức giang cánh, dẫn theo tộc nhân lướt xuống dưới từ trên núi.

Nhóm La Chinh cũng theo sát phía sau, đi lên con đường ở phía trước núi quỷ.

Hai bên đường là hai pho tượng đen tuyền đứng thẳng tắp, đó là tượng của hai con khỉ.

La Chinh vừa thấy hai pho tượng này, vẻ mặt hơi biến đổi đôi chút.

E rằng núi quỷ này có liên quan đến Hầu Linh trong Tứ Linh Môn…

“Cách để tiến vào núi quỷ rất đơn giản, cứ đưa ‘Mê” trong tay các ngươi cho nó ăn hết là được” Thương Vũ nói.

Vừa nói, nó vừa móc ra “Mê” trong tay mình và nhét vào trong miệng của tượng khỉ.

Pho tượng như một con vật sống, hé miệng nuốt hết số “Mê” kia. Sau đó hai mắt tượng bắt đầu lóe ra ánh sáng như ngọn lửa màu vàng, trước bụng từ từ nứt ra, một miếng lưu ly xuất hiện từ đó.

Thương Vũ lấy miếng lưu ly rồi nói: “Miếng lưu ly này không những là vật mấu chốt giúp đi vào núi quỷ mà muốn dung hợp Quỷ Quyệt cũng phải dựa vào nó!”

“Ha ha, tác dụng của mấy bức tượng này là hòa tan ‘Mê’ rồi nén nó thành một tấm mỏng dính à?” Phục Hy vừa cười vừa nói.

Đông Hoàng cũng đã nhìn ra, bên trong tượng khỉ này không có nhiều bí mật huyền diệu cho lắm, chỉ có một phù trận lửa mà thôi. “Mê” vào miệng nó bị hòa tan bởi nhiệt độ cao, cuối cùng biến thành miếng lưu ly trong tay Thương Vũ.

Thương Vũ gật đầu nói: “Chính xác, nhưng tự mình nén thành miếng lưu ly thì không vào núi quỷ được, thứ thật sự đưa chúng ta vào núi quỷ chính là phù văn bên trên miếng lưu ly”

Nó giơ miếng lưu ly ra cho mấy người La Chinh, Phục Hy, Nữ Oa cùng xem.

Trên bề mặt của tấm lưu ly trong suốt đúng là có từng vòng phù văn hình tròn to to nhỏ nhỏ, ý nghĩa của chúng là gì thì không thể nào biết được.

“Không cần suy xét quá nhiều, mục tiêu của chúng ta chỉ là đi vào thôi” Dứt lời, Nữ Oa đút “Mê” cho bức tượng khỉ kia ăn.

Hai mắt tượng khỉ lấp lóe, trong bụng liền xuất hiện một tấm lưu ly thật mỏng.

Sau đó, La Chinh, Phục Hy, Đông Hoàng và các thợ săn Bất Hủ cũng làm theo, đều dùng “Mê” đổi lấy một tấm lưu ly mỏng.

Thương Vũ thấy Thiên Truyền ở thể Quỷ Quyệt cũng đút “Mê” cho tượng khỉ thì nhắc nhở: “Quỷ Quyệt có thể tiến vào núi quỷ, nhưng không cách nào dung hợp Quỷ Quyệt. Các ngươi xác định là cũng để hắn đi vào?”

Ý nó là đưa Thiên Truyền vào núi quỷ là một loại lãng phí.

La Chinh không thể nào để Thiên Truyền ở lại ngoài núi quỷ bèn nói: “Đương nhiên là phải vào rồi”

Thương Vũ nhún nhún vai, ra hiệu mình không có ý kiến.

Đợi chín Diên Yêu còn lại cũng đổi lấy tấm lưu ly rồi, Thương Đa ở cuối đội mới đột nhiên khẽ giọng cầu xin: “Ta… Ta có thể vào không?”

Một con Diên Yêu lạnh lùng đưa mắt nhìn Thương Đa một chút: “Ngươi còn ‘Mê’ à?”

Thương Đa chỉ là một tộc nhân tộc Mộc Diệp, đương nhiên đám Diên Yêu không thèm đặt nó trong mắt.

Lúc trước La Chinh cần Thương Đa chỉ đường nên mới để nó gia nhập vào trong đội ngũ, nhưng sau khi đám Diên Yêu gia nhập vào thì đương nhiên Thương Đa đã không còn tác dụng. Thậm chí Thương Vũ còn trực tiếp yêu cầu Thương Đa rời đi, là nhờ La Chinh mở miệng nên Thương Đa mới có thể tiếp tục lưu lại trong đội.

Mấy ngày nay đám Diên Yêu vơ vét “Mê” khắp nơi, không ngờ trong tay Thương Đa lại giấu một phần. Một tộc nhân Mộc Diệp mà cũng dám tính toán, điều này khiếp đám Diên Yêu cảm thấy rất không vui.

“Ta…”

Thương Đa vừa định giải thích, tên Diên Yêu kia đã bước lên và cất giọng lạnh băng: “Giao ‘Mê’ ra đây!”

Thương Đa chỉ là tộc nhân Mộc Diệp, trước mặt Diên Yêu không có cơ may phản kháng.

Thương Đa nhìn La Chinh với vẻ đáng thương, đang định giao số “Mê” mà mình góp nhặt được ra thì La Chinh bỗng chặn lại, nói: “Trước đây may mà có Thương Đa chỉ đường, nếu không tối hôm đó các ngươi đã không gặp được bọn ta rồi. Để nó theo chúng ta vào đi”

Nói như vậy, Thương Đa còn có ơn cứu mạng đối với đám Diên Yêu.

Diên Yêu nhìn về phía Thương Vũ, Thương Vũ dứt khoát xua tay: “Nghe hắn đi”

Lúc này đám Diên Yêu mới lùi sang một bên.

Thương Đa cảm ơn rối rít, tay chân lanh lẹ lấy “Mê” ra nhanh chóng đổi thành tấm lưu ly.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cả nhóm người cùng đi vào chân núi quỷ. Ở đó là một vách tường đen nhánh như than, trong vách tường khảm một cánh cửa xoay làm bằng đá.

“Mỗi lần chỉ vào được một người, các ngươi lần lượt vào đi”

Nói xong, Thương Vũ áp tấm lưu ly lên cánh cửa xoay bằng đá. Cánh cửa phát ra âm thanh kẽo kẹt, ngay sau đó Thương Vũ đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Nhóm Phục Hy, Nữ Oa theo sát đằng sau…

Khi La Chinh cầm tấm lưu ly định tiến vào cửa xoay bằng đá thì bỗng cảm nhận được một luồng khí tức không giống bình thường. Hắn bèn quay sang nhìn thì thấy trên ngọn núi xa xa xuất hiện một đội ngũ khác, đó chính là tộc Xích Ma và tộc Đại Di.

Hai đại dị tộc này vẫn luôn đấu đến mức ngươi chết ta sống, vậy mà bây giờ lại bắt tay hợp tác, đúng là kỳ tích mà.

Sở dĩ chúng hợp tác cùng nhau không phải vì đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, mà là do áp lực quá lớn đến từ bên ngoài…

Đồ Gia khom người, mặt nịnh nọt nói với ánh mắt lơ lửng trong quả cầu ánh sáng: “Mục Linh đại nhân, đây chính là núi quỷ”

“Thấy rồi” Mục Linh từ tốn nói.

Thứ mà nó để ý không phải núi quỷ, mà là thanh niên đang đứng trước cửa núi quỷ kia.

Ánh mắt của Mục Linh lướt qua không gian, giống như lồng giam sắt thép cố định La Chinh tại chỗ.

Thương Đa, Huyết Sư, Huyết Nha bên cạnh hắn cũng bị liên lụy. Mặc dù áp lực mà họ phải chịu so ra chỉ bằng một phần mười La Chinh, nhưng họ vẫn cảm thấy như núi Thái Sơn đè xuống, thậm chí còn chẳng thở được một hơi nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận