Bách Luyện Thành Thần

Chương 3846: Cứu

Từ khi Chấp Bút Giả sinh ra, nó đã xem mình như Thần của thế giới Bích, nó có chấp niệm rất mãnh liệt đối với thế giới Bích. Nếu Hàng Cách Giả biến toàn bộ thế giới này thành thế giới Bích thì thật sự đã hoàn thành ước nguyện của nóLa Chinh vốn định thuyết phục Chấp Bút Giả, song những lời lẩm nhẩm của nó vừa rồi đã khiến lòng hắn lạnh đi phân nửa.

“Cho dù Hàng Cách Giả thật sự hạ thấp thành thế giới Bích thì kết quả của ngươi cũng chẳng tốt đi đâu được, không tin thì cứ nhìn kết cục của Nghiệt kìa!” La Chinh nói.

“Ta không quan tâm” Chấp Bút Giả nói với vẻ cuồng nhiệt: “Ta chỉ cần biết thế giới Bích có thể xuất hiện là đã tốt rồi! Cho nên ngươi không thể xông qua đây được, ngươi chỉ có thể… chết tại đây thôi!”

Nó biết trên người La Chinh có Khởi Nguyên Thần Huyết nên không dám xem thường thiếu cảnh giác, cách tốt nhất chính là giải quyết triệt để La Chinh trên bức tranh bất hủ.

Một ngòi bút thật lớn lơ lửng trên bức tranh bất hủ, vẽ ra một nét trông giống như lưỡi đao trên bức tranh trắng tinh tựa tuyết.

“Xoẹt!”

Vết mực vụt qua, La Chinh lập tức cảm giác một sức mạnh khủng khiếp chém ngang qua mình.

Mặc dù hắn đang ở trong bức tranh bất hủ nhưng vì đây không phải là thế giới Bích thật sự nên thân thể La Chinh vẫn đang tuân theo quy tắc về độ mạnh mẽ của thế giới ngăn thứ ba. Bên cạnh đó, trước khi đi chinh phạt Xà Linh Môn, Khởi Nguyên Thần Huyết đã giúp La Chinh tăng mạnh cơ thể trên phạm vi lớn, cho nên hắn có thể dễ dàng đón nhận nhát chém này.

“Roẹt! Roẹt! Roẹt…”

Chấp Bút Giả tấn công tới tấp không ngừng, nét mực như lưỡi đao cứ lần lượt chém về phía La Chinh từng đường một.

Vết mực màu đen trên tờ giấy trắng mỗi lúc một nhiều hơn, thế nhưng La Chinh vẫn giống như không hề hấn gì cả!

“Không hổ là kẻ sở hữu Khởi Nguyên Thần Huyết, thân thể mạnh đến thế cơ à!” Ngòi bút kia lại nhấc lên lần nữa, trên cán bút hiện lên từng chùm sáng vàng, mực trên ngòi bút lại mơ hồ khoác thêm màu vàng óng, trông càng có vẻ sắc nhọn hơn!

“Thiên Ma Loạn Vũ!”

Ngòn bút điên cuồng bôi lên người La Chinh, từng nét bút màu vàng bao trùm lên nét bút màu đen, bôi đến mức khiến bức tranh không còn nhìn ra đường nét gì.

Nếu La Chinh đứng nguyên tại chỗ không động đậy thì căn bản không thể nhìn ra hắn đang ở đâu, chỉ khi hắn khẽ cử động, bóng người mới có thể tách vết mực ra.

Sau trận vẽ loạn này của Chấp Bút Giả, La Chinh vẫn chẳng bị thương gì, lần này đến phiên Chấp Bút Giả giật mình.

Nó không có cách gì bắt được tên nhãi này à?

“Ta đã nói giết ngươi, vậy thì nhất định phải giết ngươi!”

Nó vừa dứt lời, cán bút đang lơ lửng trên hư không kia bỗng biến mất, thay vào đó là một thanh đao khắc có kiểu dáng cổ xưa, hiển nhiên không phải là vật tầm thường.

La Chinh đang ở trên mặt phẳng nên không nhìn thấy được đồ vật bên ngoài bức tranh, song hắn vẫn cảm nhận được hơi thở sắc bén mà thanh đao khắc đó tỏa ra.

Hắn đang ở trong tranh nên chỉ có thể mặc cho người ta chặt chém, mặc dù biết con át chủ bài đã ra sân nhưng hắn vẫn không có chỗ nào để né tránh.

“Vèo!”

Thanh đao khắc lại hướng về phía La Chinh và hạ xuống.

“Phụt!”

Một vệt máu xuất hiện trên bức tranh, trùm lên trên vết mực màu đen và vàng trước đó.

Trên người La Chinh bị rạch ra một vết thương sâu đến tận xương.

“Đây là Mệnh Khắc Đao của ta, muốn sử dụng đao này thì nhất định phải tiêu hao tính mạng của ta. Ta đang dùng mạng ta để đổi lấy mạng ngươi” Trong giọng nói nghẹn ngào của Chấp Bút Giả mang theo vẻ điên cuồng.

“Cần gì…” La Chinh không nhịn được mà lắc đầu.

“Ta bằng lòng!”

“Vèo!”

“Phụt!”

Mệnh Khắc Đao rạch thêm một vết thương thứ hai trên người La Chinh.

“Phụt!”

Vết thứ tư…

“Phụt…”

Chấp Bút Giả không ngừng cắt chém La Chinh, nhưng Khởi Nguyên Thần Huyết lại sử dụng càng nhiều lực sinh mệnh hơn để liên tục chữa trị cho cơ thể La Chinh!

Trận đánh giằng co này cứ thế kéo dài khoảng chừng một nén nhang trên bức tranh bất hủ!

Những đợt tấn công của thanh đao khắc mỗi lúc một tàn độc hơn, tốc độ chữa trị của Khởi Nguyên Thần Huyết cũng càng lúc càng nhanh!

“Không những có thân thể mạnh mà còn có năng lực hồi phục đáng sợ đến thế. Vậy phải làm sao…”

“Soạt!”

Mũi nhọn trên lưỡi đao của Mệnh Khắc Đao trông càng nguy hiểm hơn, gần như muốn xuyên thủng vào trong cả trang giấy.

La Chinh cảm nhận được lòng kiên quyết ấy, cơ thể cũng thấy rét lạnh. E rằng hắn khó mà chống chịu được đòn tấn công lần này.

Nhưng đúng lúc đó, một đám thú trong tranh đột nhiên ào tới, mà trên một con thú trong tranh trong đó có một cô gái đang ngồi. Cô gái với dáng người thon thả ấy chính là Hồ Nữ sống trong bức tranh bất hủ!

Hồ Nữ vừa xông lên vừa nhẹ nhàng vẽ một nét bên cạnh La Chinh, ngay sau đó một trận pháp hình lục giác đã bao phủ lấy hắn. Đồng thời, Hồ Nữ quát lên một tiếng: “Ra!”

“Ù…”

Ngay khi trận pháp hình lục giác vừa khởi động, La Chinh đã thoát ra khỏi bức tranh bất hủ.

Hắn đứng ở bên ngoài bức tranh bất hủ, thấy được gương mặt khổng lồ khi khóc khi cười của Chấp Bút Giả đang lơ lửng trên bầu trời cùng với thanh Mệnh Khắc Đao đang lướt đến với tốc độ thật nhanh kia.

“Ngươi, ngươi làm gì vậy! Sao lại cứu hắn!”

Chấp Bút Giả thấy cảnh này thì vừa kinh ngạc vừa giận dữ.

Hồ Nữ khoanh tay lại, lạnh lùng nhìn Chấp Bút Giả: “Ngươi hãy tự hỏi mình trước là ngươi đang muốn làm gì đi?”

Bấy giờ Chấp Bút Giả mới nghĩ được rõ ràng, đoạn đối thoại vừa rồi giữa nó và La Chinh đều đã lọt hết vào tai Hồ Nữ.

Bây giờ nó không có thời gian để dây dưa với Hồ Nữ, nó chỉ muốn đánh giết La Chinh.

Nhưng La Chinh đã thoát khỏi bức tranh bất hủ rồi mà lại chịu ngồi chờ chết ư? Khi thấy Mệnh Khắc Đao sắc nhọn kia hướng thẳng về phía mình, hắn vẫn đứng tại chỗ không hề động đậy, đến khi Mệnh Khắc Đao cắt qua thân thể hắn thì thân thể hắn mới mờ dần đi…

Một giây sau, La Chinh đã xuất hiện trên gương mặt to đùng kia: “Xem ra nàng cũng không đồng ý với ngươi…”

“Ầm!”

Dứt lời, La Chinh vung một cú đấm lên trên khuôn mặt tươi cười kia.

Khuôn mặt tươi cười ấy thoắt biến mất, thay vào đó là một gương mặt khóc.

Gương mặt khóc vừa mới xuất hiện, nắm đấm của La Chinh đã đánh lên lần nữa.

“Ầm!”

Dưới những cú đấm không ngừng nghỉ của La Chinh, gương mặt của Chấp Bút Giả từ vẻ mặt khóc biến thành cười rồi từ cười biến thành khóc, trên gương mặt khổng lồ bắt đầu xuất hiện vết nứt, sau đó vết nứt cứ thế lớn dần ra…

Trên bức tranh bất hủ, trên khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Hồ Nữ là vẻ vô cùng phức tạp.

Nàng ta vì bị kích thức quá mức nên mới lựa chọn cứu La Chinh. Vô số năm qua, nàng ta vẫn luôn nghe lời Chấp Bút Giả răm rắp, đó là vì nàng ta vẫn còn chút mộng tưởng, cho rằng cuối cùng sẽ có một ngày mình có thể trở lại Chủ Giới, thậm chí quay về cuộc sống như ngày xưa.

Sự xuất hiện của La Chinh khiến mộng tưởng của nàng ta chậm rãi hóa thành hiện thực, mà Chấp Bút Giả cũng nói với nàng ta rằng khả năng hoàn thành nhiệm vụ của La Chinh là rất lớn.

Nhưng khi nghe được những lời mà Chấp Bút Giả vừa nói, nàng ta gần như bị chọc cho tức điên.

Từ đó đến giờ, nàng ta vẫn luôn sống trong những lời nói dối.

Vì vậy, vào thời khắc mấu chốt nàng ta mới thả La Chinh ra khỏi bức tranh bất hủ.

“Ầm ầm ầm…”

Khi vết nứt đã giăng đầy trên gương mặt của Chấp Bút Giả, rốt cuộc gương mặt kia cũng vỡ nát cùng với một tiếng “Roạt” thật to.

“Bộp bộp!”

Gương mặt vụn vỡ đập thẳng lên trên bức tranh bất hủ, không thể nào cử động được nữa.

Sau khi xử lý xong Chấp Bút Giả, La Chinh giáng xuống bức tranh bất hủ và chầm chậm bước về phía Hồ Nữ.

“Cảm ơn…” La Chinh chắp tay nói.

“Mau đi đi” Hồ Nữ khoát khoát tay.

“Ừ” La Chinh tiến thẳng về phía cửa ra vào của bức tranh bất hủ.

Trước khi hắn sắp bước ra khỏi bức tranh bất hủ thì Hồ Nữ bỗng mở miệng hỏi: “Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm rằng mình sẽ đánh bại được Hàng Cách Giả?”

La Chinh dừng lại một chút rồi quay đầu lại, nói: “Không hề nắm chắc”

Sau khi Hàng Cách Giả lấy được thanh kiếm kia, La Chinh vốn không thể nào tưởng tượng được sức mạnh mà nó sở hữu.

Hiển nhiên Hồ Nữ không hài lòng đối với đáp án này, gương mặt với sức mê hoặc kinh người kia lập tức tối sầm đi.

“Nhưng ta sẽ cố hết sức” La Chinh cười cười với nàng ta rồi bước thẳng qua cửa ra của bức tranh bất hủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận