Bách Luyện Thành Thần

Chương 3703: Tin tưởng tuyệt đối

Trận chiến trên không trung thành Nguyệt Thuẫn gây ra động tĩnh quá nhỏ, nhỏ đến mức hai vị Thánh Hồn cảnh bỏ mạng cũng không kinh động đến bất cứ ai trong thành Nguyệt Thuẫn. Bọn họ không biết vừa có hai Thánh Hồn cảnh bị giết chếtTà Thần chậm rãi đáp xuống ngục giam phía Bắc thành. Thủ vệ ngục giam ùa ra, xông về phía Tà Thần.

Trong mắt Tà Thần, đám thủ vệ đó giống như không hề tồn tại, không thấy hắn ta có bất cứ động tác gì, vô số cột đá to như cổ tay đã mọc lên từ mặt đất, xuyên đám thủ vệ thành một chuỗi.

Vách tường và hàng rào ngục giam ầm ầm sụp đổ, khiến các tù binh bên trong sợ hãi hoảng loạn.

Nhóm tù binh không dám nhúc nhích, ngơ ngác nhìn Tà Thần từ trên trời giáng xuống. Chỉ có Tú Châu nở nụ cười, chậm rãi đi về phía Tà Thần.

Trong lòng Tú Châu rất lo lắng, cũng không muốn Tà Thần tới đây, nhưng nếu phu quân đã tới đây, nhớ nhung trong lòng nàng ta đã viên mãn.

Không có hỏi han, không có kinh ngạc, nàng ta đã sà vào lòng Tà Thần, không nói một lời.

“Chúng ta đi” Tà Thần nói.

Sau đó hắn ta ôm chặt lấy Tú Châu, hai người đột nhiên bay lên không trung, dừng trên Hắc Thuyền.

Lúc hai chân chạm vào ván thuyền, Tú Châu lập tức cảm nhận được một ánh mắt nóng cháy. Trong ánh mắt đó hàm chứa ghen tuông, thậm chí là sát khí.

Tú Châu và Thần Đồ bốn mắt nhìn nhau, nàng ta lên tiếng chào Thần Đồ trước, có vẻ tự nhiên hào phóng: “Chào tỷ tỷ”

Thần Đồ vốn muốn nói gì đó, nhưng nhất thời lại không biết nên đáp lại thế nào. Lại nhìn Tú Châu dựa vào Tà Thần một cách hài hòa tự nhiên như vậy, trong lòng bỗng thấy buồn bã.

Gã đàn ông đó vượt ngàn dặm xa xôi đi tới Huyết Hải Châu là để cứu người phụ nữ này, nàng ta còn có thể nói được gì?

Chẳng qua Thần Đồ cũng là lão quái vật bò ra từ núi thây biển máu, nàng ta miễn cưỡng cười nói: “Ngươi là gì của hắn? Sao lại ở trong Huyết Hải Châu?”

“Là thê tử của ta, cũng đến từ thế giới trong cơ thể La Chinh. Trước đó không lâu La Chinh thả nàng ra, sau đó lại bị tộc Hữu Hùng bắt tới đây” Tà Thần đáp.

“Thì ra là vậy” Mi mắt Thần Đồ khẽ run lên: “Nếu đã cứu nàng ra, vậy chúng ta có thể đi được rồi chứ?”

Theo phán đoán của Thần Đồ và lão thuyền trưởng, không lâu sau khi bọn họ tới tộc địa của tộc Hữu Hùng, Cơ Hiên Viên sẽ đích thân ra tay. Nhưng lâu vậy rồi mà Cơ Hiên Viên cũng không xuất hiện, tình hình có vẻ quỷ dị.

Nếu đối phương đã án binh bất động, Hắc Thuyền cũng không cần phải chủ động tìm việc, rời đi ngay bây giờ chính là lựa chọn tốt nhất.

“Không” Tà Thần lắc đầu: “Cơ Hiên Viên và Thần Nông sẽ đến ngay bây giờ, ta muốn khiêu chiến bọn họ”

Nghe nói như vậy, Thần Đồ và lão thuyền trưởng cách đó không xa đều nhíu mày lại.

Suốt dọc đường đi của Hắc Thuyền, lão thuyền trưởng vẫn luôn báo cáo tình hình của Tà Thần cho Thông Thiên giáo chủ.

Chuyện khiêu chiến Cơ Hiên Viên liên lụy tới rất nhiều việc, ông ta phải trưng cầu ý kiến Thông Thiên giáo chủ.

Thông Thiên giáo chủ không có ý định ngăn cản Tà Thần, ngược lại còn muốn đánh giá thực lực của Tà Thần xem sao.

Nhưng Thông Thiên giáo chủ đã dặn chỉ để một mình Tà Thần đối đầu với Cơ Hiên Viên. Nếu bên cạnh Cơ Hiên Viên có thêm Thần Nông thì tình hình sẽ hoàn toàn thay đổi.

Tú Châu đã từng nghe tới danh tiếng lẫy lừng của Cơ Hiên Viên và Thần Nông. Lúc còn sống tại Tâm Lưu kiếm phái, Tú Châu đã tìm hiểu về các cường giả trong thế giới mẹ, hai người bọn họ đều là cường giả Bất Hủ cảnh.

Cơ hội để trở thành Bất Hủ cảnh đã qua, phu quân đã không thể nào tiến lên Bất Hủ cảnh được nữa.

Nhưng lúc này nàng ta lại không lo lắng cho Tà Thần mà lựa chọn tin tưởng phu quân của mình.

“Nắm chắc không?” Lão thuyền trưởng hỏi: “Ta và Thần Đồ có thể giúp ngươi kiềm chế một người”

Tuy người của Hắc Thuyền kẻ thì chết, kẻ thì đi, nhưng còn có Bất Hủ cảnh là lão thuyền trưởng và Thánh Hồn cảnh đỉnh cấp là Thần Đồ.

“Không cần các ngươi ra tay, bọn họ đã tới đây rồi” Tà Thần đột nhiên xoay người nhìn không gian phía mạn thuyền: “Có lẽ lời của ta bọn họ cũng đã nghe thấy rồi”

“Ù…”

Cơ Hiên Viên và Thần Nông lơ lửng trong một không gian đặc biệt hình tam giác. Không gian tam giác này hoàn toàn phong bế khí tức của hai người, lão thuyền trưởng và Thần Đồ dù ở gần trong gang tấc cũng không thể nào phát hiện.

“Đúng là hậu sinh khả úy, thằng nhóc còn chưa đạt tới Thánh Hồn cảnh mà lại dám khiêu chiến hai người chúng ta” Cơ Hiên Viên nghiêm mặt nói.

Khóe miệng Tà Thần hơi nhếch lên: “Ta hơi tò mò, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà ngươi giống như đã thay đổi thành người khác, bí pháp Khống Huyết hiệu quả như vậy?”

Nghe Tà Thần nhắc tới bốn chữ “bí pháp Khống Huyết”, sắc mặt Cơ Hiên Viên hơi trầm xuống: “Làm sao ngươi biết?”

Tà Thần nhìn hắn ta bằng ánh mắt sâu xa, ánh mắt kia giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ trên thế gian: “Đối với ta, thế giới mẹ không có bao nhiêu bí mật”

Trong lòng Cơ Hiên Viên buồn bực không thôi.

Năng lực này thật là đáng sợ!

Năm đó bọn họ vất vả lắm mới ép Quỷ Thanh ra ngoài, cuối cùng lại để cho kẻ này hẫng tay trên!

Nhưng Cơ Hiên Viên nghĩ rồi lại nghĩ, tim chợt nhảy lên thình thịch.

Trên thực tế, Quỷ Thanh không thể khống chế thế giới mẹ đến mức này được. Về việc dung hợp thế giới mẹ, quả nhiên Tà Thần mạnh hơn Quỷ Thanh tới vô số lần. Nếu có thể khống chế Tà Thần, hoặc là nghĩ cách cắn nuốt hắn ta, Cơ Hiên Viên xem như gặp được một cơ duyên lớn lao!

“Rất tốt, ngươi đã muốn khiêu chiến chúng ta, vậy hôm nay không chết không thôi!”

Nói xong, Cơ Hiên Viên hướng về phía không trung, lớn tiếng gọi: “Không!”

Một con quái vật lớn chợt xuất hiện trên không trung Huyết Hải Châu.

Mọi người trong thành Nguyệt Thuẫn lập tức kinh ngạc hô lên một tiếng.

Quái vật khổng lồ như “Không” xuất hiện không phải chuyện gì tốt lành, những cường giả đứng đầu đấu với nhau, cả Huyết Hải Châu đều sẽ gặp tai họa.

“Không cũng tới!”

Thần Đồ và lão thuyền trưởng lập tức cảm thấy không ổn.

Cơ Hiên Viên và Thần Nông đã khó giải quyết, lại thêm một Cổ Thần Hỗn Độn, Hắc Thuyền không có chút phần thắng nào.

Lão thuyền trưởng lập tức nghĩ đến chuyện nhờ Thông Thiên giáo chủ giáng lâm!

“Nơi này vướng tay vướng chân! Đến ảo cảnh hư không của ta!”

Không vừa dứt lời, một cánh cửa hình tam giác lập tức xuất hiện trước mặt Tà Thần.

Đây là lời khiêu chiến của Không.

“Các vị đều là cường giả danh tiếng lẫy lừng trong Hỗn Độn, nhưng lại định lấy một địch ba, thật là vớ vẩn! Tà Thần, đừng mắc mưu của chúng!” Thần Đồ lên tiếng ngăn cản.

Tà Thần nhìn cánh cửa hình tam giác, thò tay vào cảm giác một lúc, để lại một câu “chờ ta” cho Tú Châu rồi chui thẳng vào trong!

“Ầm, ầm, ầm!”

Sau đó, cánh cửa hình tam giác lập tức đóng lại.

Cơ Hiên Viên, Thần Nông và Không cũng nhanh chóng biến mất.

Thấy cảnh tượng này, mọi người trong thành Nguyệt Thuẫn đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cũng không muốn bị uy lực hủy thiên diệt địa kia lan tới.

“Đi vào thật rồi! Phải làm sao bây giờ?” Thần Đồ lo lắng hỏi.

Lão thuyền trưởng không nói gì. Ông ta nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu niệm tụng chân ý của đạo, muốn tiến vào Bỉ Ngạn báo cáo tình hình với Thông Thiên giáo chủ.

Thấy Thần Đồ kích động, Tú Châu lên tiếng an ủi: “Phu quân sẽ không sao đâu, chàng sẽ thắng”

“Ngươi thì biết cái gì!” Thần Đồ ngạo mạn liếc nàng ta một cái.

Một chân thần nhỏ nhoi làm sao hiểu được trận chiến giữa những cường giả đứng đầu?

Ai ngờ một câu của Tú Châu lại khiến Thần Đồ sửng sốt: “Ta không biết thực lực của bọn họ mạnh yếu ra sao, nhưng ta hiểu phu quân của ta, nếu chàng đã bảo ta chờ thì nhất định chàng sẽ trở lại!”

Tú Châu giống như đang nói một chuyện hết sức hiển nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận