Bách Luyện Thành Thần

Chương 3061: Hắc Thuyền chặn đường

“Luyện hóa thất bại…”Trên mặt La Chinh toát lên vẻ thất vọng. Hắn bất đắc dĩ nhếch miệng, cơ thể khẽ rung lên, mấy viên kết tinh đang phân tán khắp nơi nhanh chóng hội tụ vào thế giới trong cơ thể lần nữa.

Pháp trận này chỉ có thể dùng để luyện hóa kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh bình thường, còn kết tinh màu vàng này thì không luyện hóa được.

Xem ra hắn chỉ có thể tìm phương pháp khác…

La Chinh đứng dậy, bước một bước tiến vào lối đi không gian trong pháp trận, hóa thành một tia sáng bắn thẳng đến bên ngoài Hồn Nguyên Đại Thế Giới.

***

Trên không trung của Ẩm Tuyết Châu, từng tia sấm sét to lớn quanh quẩn uốn khúc như một con rồng khổng lồ đang lướt đi. Mỗi một tia sét đều mang theo uy lực có thể hủy trời diệt đất, mấy tia sét này mà tụ lại cùng nhau thì đủ để đánh nát cả Ẩm Tuyết Châu này.

Trong Ẩm Tuyết Châu có một vài bộ lạc Nhân tộc đang sinh sống, mấy người trong bộ lạc thấy sấm sét trên trời thì sợ hãi không thôi. Thậm chí một vài tộc nhân còn quỳ xuống giữa lớp tuyết, hướng về phía trời xanh cầu nguyện, hy vọng ông trời đừng đánh tia sét đáng sợ ấy xuống.

Sau khi toàn bộ tia sét hội tụ lại cùng nhau, chúng tạo thành một góc độ quỷ dị mà đánh thẳng về phía Phục Hy.

“Ầm!”

Lúc sấm sét đã đến gần sát Phục Hy, hai tay hắn ta bỗng chuyển động theo vòng tròn. Luồng khí hai màu đen trắng xoáy tròn trước người hắn ta, Bát Quái Bàn to lớn đã bảo vệ Phục Hy ở trong.

“Ầm ầm ầm ầm…”

Chỉ trong nháy mắt, sấm sét đã đánh ra hàng trăm hàng nghìn lần về phía Bát Quái Bàn. Cứ mỗi một lần đánh xuống, Bát Quái Bàn lại khẽ chuyển động. Lực đánh càng mạnh thì tốc độ chuyển động của Bát Quái Bàn càng nhanh, cẩn thận hóa giải toàn bộ sức mạnh của sấm sét.

“Không có tác dụng gì đâu, Lôi Ly, ngươi không phải đối thủ của ta” Phục Hy trầm giọng nói.

Giọng của hắn ta hệt như cơn sóng giữa biển khơi, dù đang ở giữa tiếng ấm ầm ầm mà vẫn có thể truyền ra khoảng cách rất xa.

Trong khắp hỗn độn này, bất cứ Chí cường giả nào đối mặt với Phục Hy cũng đều chịu áp lực rất lớn. Ngay cả cổ thần Hỗn Độn, Phục Hy cũng có thể đấu một trận.

“Quả thật ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi cũng chẳng làm gì được ta” Giọng nói trầm thấp của Lôi Ly vang lên. Đây là câu nói đầu tiên của nó từ khi nó tiến vào Ẩm Tuyết Châu.

Uy danh của thập đại hung thú hỗn độn chẳng phải vô tình nhặt được. Mỗi một con hung thú đều có một môn thần thông thiên phú vô cùng đáng sợ, mặc dù thần thông này yếu hơn thần thông Chân Lý nhưng cũng không kém quá nhiều.

“Nếu ta cứ chạy trốn mãi thì ngươi cũng chẳng đuổi kịp ta” Lôi Ly còn nói thêm.

“Thật không?” Phục Hy trầm giọng cười lạnh, từng vòng sương mù màu trắng khuếch tán ra từ dưới chân hắn ta và hóa thành một đám mây thật lớn, trong đám mây này như đang tích tụ sấm sét. Hắn ta nói tiếp: “Không biết nghiệt súc nhà ngươi lấy sự tự tin này từ đâu ra?”

Con mắt khổng lồ duy nhất của Lôi Ly vừa thấy đám mây dưới chân Phục Hy thì liền tỏ vẻ nghiêm túc: “Thiên Tường Vân, ngươi tìm được tín vật Bỉ Ngạn này sao!”

Thiên Tường Vân này là một món tín vật Bỉ Ngạn cực kỳ quý hiếm trong Bỉ Ngạn cấp cao, ngay cả cường giả cấp bậc cỡ Phục Hy mà cũng khó tìm ra được. Sau khi dung nạp, nó sẽ giúp tốc độ bản thân tăng lên đáng kể.

Lôi Ly có tiếng là bay nhanh nhất, nhưng Phục Hy lại cưỡi trên Thiên Tường Vân nên liệu nó có thể trốn thoát hay không thì vẫn khó nói.

“Để mấy thứ kia lại, ta sẽ thả ngươi đi, giữa chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì” Vẻ mặt Phục Hy càng lúc càng trầm xuống, một luồng khí tức ngang ngược quanh quẩn trong mắt hắn ta.

Phục Hy mà nổi giận sẽ đáng sợ cỡ nào, điểm này Lôi Ly cũng biết rõ.

Mặc dù Nhân Hoàng vẫn đứng phía sau tộc Nữ Oa của Lê Sơn, nhưng trong thế giới mẹ gần như không có Chí cường giả nào dám tự tin là mình thắng được hắn ta.

“Thật xin lỗi, ta cũng được người ta nhờ vả thôi, việc này ta không thể đáp ứng ngươi…”

“Vù vù vù!”

Hai cánh Lôi Ly vung lên, một con rồng nhỏ hình thành từ lôi điện hiện lên trên đầu nó. Con rồng nhỏ này cũng là một tín vật Bỉ Ngạn!

“Lốp bốp…”

Khi rồng lôi điện lóe ra tia điện quang, thân thể Lôi Ly bắt đầu rung lên với tần suất rất nhanh.

“Soạt!”

Mấy tia chớp nhỏ vụn kia cũng chấn động theo Lôi Ly, chỉ lát sau, một Lôi Ly giống hệt bản thể đã được tách ra. Đây chính là phân thân được tạo thành từ tia chớp.

“Tất!”

Sau phân thân đầu tiên là phân thân thứ hai, thoắt cái trên không đã có thêm sáu phân thân Lôi Ly khổng lồ!

Phục Hy lạnh lùng nhìn Lôi Ly gọi từng phân thân ra, vẻ mặt vẫn không có vẻ kinh hoảng: “Ngươi vì đám ngu xuẩn kia mà chọn cách đối đầu chính diện với ta, tính ra ngươi còn ngu hơn cả họ. Vậy thì cứ chịu chết đi!”

Ai ngờ cả bảy Lôi Ly giống nhau như đúc bỗng đồng loạt mở miệng nói: “Ai bảo là ta muốn đánh nhau với ngươi? Khà khà…”

Lúc Lôi Ly bật ra tiếng cười này, bên cạnh nó bỗng xuất hiện bảy lối đi không gian rất lớn, mà bảy Lôi Ly với hình thể khổng lồ cũng tự mình chui vào một lối đi không gian!

“Ngươi!”

Phục Hy sầm mặt lại, hai nắm đấm đã đấm ra thật mạnh, hai Bát Quái Ấn liền xuất hiện trên thân thể của hai Lôi Ly!

“Ầm ầm!”

Hai Bát Quái Ấn nổ tung, hai Lôi Ly kia lập tức hóa thành tia chớp nhỏ bé và tan biến ngay tức khắc, còn năm Lôi Ly khác thì đã chui vào lối đi không gian.

Phục Hy bước ra một bước, sấm sét trong Thiên Tường Vân lóe lên không ngừng. Hắn ta cũng đuổi theo vào lối đi không gian, ánh mắt dán chặt trên bản thể của Lôi Ly, không rời lấy một giây một phút nào.

Ngay khi tiến vào lối đi không gian, thân hình Phục Hy nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một tia sáng bắn vọt trong lối đi không gian, mau chóng đuổi theo Lôi Ly.

“Lách tách…”

Bản thể Lôi Ly nhanh chóng bay dọc theo lối đi không gian. Thấy Phục Hy bám sát phía sau mình, hai cánh của nó liền vung lên, tia sét khổng lồ gần như lấp đầy khắp lối đi không gian và đánh về phía Phục Hy.

Phục Hy không tránh cũng không né, đón lấy tia sét mà xông tới. Hắn ta thúc đẩy Thiên Tường Vân dưới chân mình đến cực hạn, tốc độ không những không giảm xuống mà còn tăng lên, khoảng cách giữa một người một thú nhanh chóng rút ngắn lại.

Khi khoảng cách giữa Lôi Ly và Phục Hy chỉ còn hơn nghìn mét thì trên thân Lôi Ly bỗng xuất hiện một Bát Quái Ấn, sau đó Phục Hy đột nhiên vung ra một chưởng.

“Đoàng!”

Bát Quái Ấn nổ tung, Lôi Ly khổng lồ cứ thế bị nổ thành một mớ điện quang tán loạn, lập tức biến mất giữa lối đi không gian.

“Đây cũng là phân thân?”

Lông mày Phục Hy khẽ nhíu lại.

Phân thân của Lôi Ly đặc biệt vô cùng. Lúc hóa ra phân thân, mỗi một vị đều sẽ là bản tôn, mà Lôi Ly thì có thể tùy ý chuyển dời sang bất cứ một phân thân nào trong đó, xem nó như bản tôn của mình. Dù Phục Hy vẫn luôn dùng thần thức tập trung trên thân con Lôi Ly thứ nhất, nhưng Lôi Ly vẫn có thể tiến hành chuyển dời như trước.

Để Lôi Ly trốn thoát ngay dưới mí mắt mình, vẻ mặt Phục Hy càng sa sầm hơn. Hắn ta đột nhiên vươn tay xé nát hư không, sau đó bay ra khỏi lối đi không gian đã bị xé mở.



“Vù…”

Lôi Ly nhẹ nhàng đập cánh giữa lối đi không gian dài dằng dặc.

Nhìn từ ngoại hình, nó tựa như một con dơi trông vô cùng khó ưa, nhưng tia chớp lượn lờ khắp thân người nó lại mang đến một loại vẻ đẹp rất khác.

Lôi Ly không hứng thú gì với mấy vòng tròn mình vừa cướp được kia, chẳng qua có người đưa ra cái giá mà nó không thể nào từ chối nổi nên nó mới bằng lòng mạo hiểm, đến Ẩm Tuyết Châu đánh cược một lần thôi.

May mà Phục Hy quá mức khinh địch, nếu nó thật sự bị hắn ta bắt được thì tính mạng của nó chắc đã chôn ở Ẩm Tuyết Châu rồi.

“Vụt, vụt, vụt…”

Đôi cánh của nhó đập thật nhẹ, thân hình lướt nhanh giữa không gian, chẳng mấy chốc đã rời xa Ẩm Tuyết Châu, xuyên qua Hoa Lâm Châu, vượt qua Lân Thấu Châu…

Trong lúc Lôi Ly đang bay đi thật nhanh, nó nhạy cảm phát hiện ra sau lưng mình truyền đến động tĩnh bé xíu xiu. Nó bèn quay đầu nhìn lại, lập tức trông thấy một chiếc thuyền đen thật lớn phá vỡ lối đi không gian và trôi tới gần nó hệt như một u hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận